
định, chỉ là đang suy đoán mà thôi, nghĩ như vậy, cô
bình tĩnh, nhìn hắn nói, “Tôi không hiểu anh đang nói gì, anh cứ nói
thẳng đi, rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
Cao Tuấn đột nhiên cảm
thấy biểu tình trên mặt của cô gái này rất thú vị, “Cô yên tâm, con
người của tôi không thích nhất chính là chuyện bí mật trả thù.”
“Vậy tại sao hôm nay anh lại bắt tôi tới đây?”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi!”
Cửa nhẹ nhàng mở ra, ông lão đầu bạc lúc nãy đi vào, chứng kiến tư thế mập mờ của Cao Tuấn và Hàn Mai thì hơi sửng sốt.
Cao Tuấn đứng thẳng dậy, tay trái chắp sau lưng, tay phải nắm thành đấm che lên miệng ho một tiếng.
Lão quản gia Cao Tường lúc này mới phản ứng được, đi tới, ghé vào tai Cao Tuấn nói nhỏ.
Cao Tuấn quay đầu lại nhìn Hàn Mai, nói, “Dẫn bọn họ lên!” Chỉ chốc lát sau, dưới cầu thang liền vang lên tiếng bước chân, nghe giống như không chỉ có
một người, tiếp đó cửa thư phòng lại mở ra, đi vào là hai người đàn ông
cao lớn, Triệu Kiến Quốc đi đầu, theo sau chính là Lục Hạo.
Hàn Mai vừa nhìn thấy Triệu Kiến Quốc thì mừng rỡ nhào tới, “Kiến Quốc, rốt cuộc anh cũng tới?”
Triệu Kiến Quốc ôm Hàn Mai thật chặt, sau đó khẩn trương kiểm tra trước sau
khắp người cô, sau khi xác định cô không bị thương gì mới mở miệng nói,
“Anh nhận được điện thoại của Lục Hạo, nói em bị trói đi nên vội vàng
chạy tới.” Nói xong còn lạnh lùng nhìn Cao Tuấn.
Lúc Hàn Mai bị
bắt lên xe thì Lục Hạo đang đứng cạnh cửa sổ tầng hai, cứu người thì
không kịp nhưng vẫn kịp nhớ biển số xe. Lục Hạo lập tức cho người đi
kiểm tra biển số xe đó, sau đó nhanh chóng gọi điện thông báo cho Triệu
Kiến Quốc.
Lúc ấy Triệu Kiến Quốc đang ở sau núi, nghe nhân viên
truyền tin chuyển lời xong, lập tức chạy đi lấy xe. Dọc theo đường đi,
Triệu Kiến Quốc đều đạp lút chân ga, xe quân dụng phi như bay trên đường núi.
Sau khi gặp Lục Hạo ở đồn cảnh sát, hai người dẫn theo vài
người nữa trực tiếp đi tới Cao gia, bởi vì không biết tình huống bên
trong như thế nào nên hai người cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cuối cùng quyết định để Triệu Kiến Quốc và Lục Hạo đi vào trước, những
người khác ở bên ngoài biệt thự, tùy theo tình huống mà hành động.
Bên này, Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc vẫn tiếp tục anh anh em em, không coi
ai ra gì thì Lục Hạo ở bên kia đi tới trước mặt Cao Tuấn, hỏi, “Không
biết Cao thiếu giải thích như thế nào về chuyện hôm nay?”
Lúc này, Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc cũng ngừng lại, cùng nhìn về phía Cao Tuấn.
Cao Tuấn không chút để ý tới Lục Hạo, mà xoay đầu nói với Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc, “Cha tôi muốn gặp hai vị một lần.”
“Cao lão tiên sinh? Nếu như tôi nhớ không nhầm thì vợ chồng tôi và Cao lão
tiên sinh không có quan hệ gì thì phải?” Triệu Kiến Quốc lạnh lùng hỏi.
“Đúng là cha tôi không biết anh, nhưng ông biết cha của anh, Triệu Hoài Minh, hơn nữa duyên phận còn không nhẹ đâu!” Cao Tuấn biết chỉ cần nhắc đến
Triệu Hoài Minh thì Triệu Kiến Quốc sẽ không cự tuyệt.
Hàn Mai
nghi ngờ, chẳng lẽ là thân thích của Triệu gia? Nhưng bố chồng Triệu
Hoài Minh của cô năm xưa là thanh niên trí thức xa quê, lần trước cô đọc nhật ký, trong đó rõ ràng viết ban đầu Triệu gia cũng là nhà địa chủ,
nhưng đến đời ông nội Triệu thì đã sớm xuống dốc rồi, cả tộc cũng chỉ
còn lại duy nhất nhà bọn họ, lúc này làm sao có thể nhảy ra thân thích
chứ?
Hay là bạn bè? Bạn học cũ? Càng đoán càng lung tung, Hàn Mai nghĩ thầm, dù sao cũng là người ta muốn gặp bọn cô, đi gặp rồi chẳng
phải sẽ biết sao. Có Triệu Kiến Quốc ở bên cạnh, cô không sợ cái gì nữa.
Cao Tuấn thấy Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc không lên tiếng, biết hai người đã đồng ý, liền dẫn đầu bước ra khỏi thư phòng, dẫn đường phía trước.
Triệu Kiến Quốc ôm Hàn Mai đi theo phía sau, Lục Hạo cũng tò mò quan hệ giữa
Cao lão tiên sinh và cha của Triệu Kiến Quốc nên cũng đi theo. Có điều
anh vừa mới bước ra khỏi thư phòng, Cao Tuấn liền ngừng lại, quay đầu
nói với lão quản gia, “Chú Tường, cảnh sát Lục đứng lâu như vậy cũng mệt rồi, chú dẫn cảnh sát Lục xuống phòng khách dưới lầu mời trà đi!” Nói
xong cũng không để ý tới phản ứng của Lục Hạo, quay đầu bước đi.
“Này….” Lục Hạo còn muốn nói nhưng bị Cao Tường ngăn lại.
“Cảnh sát Lục, bên này, mời!”
Lục Hạo bất đắc dĩ bĩu môi, không tình nguyện nói một câu “Tôi xuống dưới
lầu chờ hai người” với Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc liền theo Cao Tường đi xuống dưới.
Triệu Kiến Quốc và Hàn Mai theo sau lưng Cao Tuấn,
đi qua một hành lang dài, lại qua một phòng khách nhỏ. Dọc theo đường đi không thấy bất kì người nào, thỉnh thoảng chỉ gặp được một, hai người
giúp việc, cả phòng an tĩnh đến đáng sợ. Hàn Mai thầm nghĩ biệt thự này
đẹp thì có đẹp, lớn cũng có lớn, nhưng mà trống rỗng, không có mấy người có thể chịu được. Nếu để cô lựa chọn thì cô tình nguyện chọn mấy căn
nhà nhỏ còn hơn, mặc dù không to đẹp như ở đây nhưng ít nhất sống trong
đó còn thấy thoải mái.
Đi tới đi lui, đột nhiên Hàn Mai nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ truyền đến sau một cánh cửa đóng chặt, còn có cả
tiếng kêu lương của phụ n