80s toys - Atari. I still have
Quán Cà Phê Xy

Quán Cà Phê Xy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321690

Bình chọn: 9.00/10/169 lượt.

ủ đề cầu cứu thế này trên mạng, có điều

những cái nói ‘tôi có một người bạn…’ thì hầu hết đều là chuyện của bản

thân người lập chủ đề đó thôi, ha ha ha ha ha…”

Cả phòng họp lập tức im lặng.

Dáng người đi đầu đầu tiên của kiến trúc sư hơi dừng lại một chút, sau đó

liền tăng tốc bước thẳng về phía trước. Hành động của anh thật sự là quá nhanh, thế nên chẳng ai nhìn thấy màu hồng khả nghi trên mặt Tổng giám

đốc nhà mình cả.

Có điều, chuyện đó không quan trọng.

Quan trọng là toàn bộ nhân viên trong công ty kiến trúc, trong lòng đều có

cảm giác đạt được thành tựu của việc hoàn thành nhiệm vụ; còn kiến trúc

sư… anh ngồi trong phòng làm việc, trái tim tràn đầy niềm hy vọng.

W

Kiến trúc sư đã mấy ngày không đến quán cà phê rồi.

Không có điện thoại, không có tin nhắn, không có người, chẳng có chút tin tức nào, giống như đột nhiên bốc hơi mất vậy.

Nếu không phải là cái bàn được kiến trúc sư bao vẫn còn bày đủ thứ linh

tinh, ông chủ thậm chí còn nghi ngờ phải chăng người này chưa từng xuất

hiện?

Có lẽ anh ta không muốn nhìn thấy mình nữa.

Ông chủ buông quyển sổ trong tay ra, cậu chẳng cách nào tập trung làm việc được cả.

Ngày đó cậu hôn kiến trúc sư trước mặt mọi người, sau đó lại từ chối lời tỏ

tình của anh, đến tận bây giờ nhớ lại, trong lòng cậu vẫn dâng lên một

cảm giác khó có thể diễn tả.

Cậu hoảng loạn.

Lời tỏ tình của kiến trúc sư khiến cậu hoảng loạn.

Mặc dù ông chủ thật sự rất thích kiến trúc sư. Người đó lúc nào cũng có bộ

dạng vừa nghiêm túc lại vừa lạnh nhạt, nhưng ông chủ biết người đó có sự dịu dàng khiến người khác phải ngạc nhiên, ở cùng anh ta, thời gian cảm giác như trôi đi chậm hơn… Đó là một loại cảm giác yên ổn đến xa xỉ.

Ông chủ mê muội nó.

Nhưng ngày hôm đó, lúc nhìn thấy sự nghiêm túc trong ánh mắt kiến trúc sư khi tỏ tình, cậu đột nhiên lại không biết phải làm sao. Cậu thậm chí còn

không biết bản thân mình đã chuẩn bị tốt chưa, trong hoàn cảnh hỗn loạn

ấy, cậu thật sự không thể suy nghĩ được.

Trời biết cậu hy vọng

mình có thể giống như đã tưởng tượng, mỉm cười đáp lại một câu: “Thật

trùng hợp, tôi cũng thích anh” biết bao nhiêu!

Nhưng kết quả, cậu đẩy anh ra.

Một người cô đơn đã lâu, lá gan cũng sẽ nhỏ đi.

Mà nụ hôn hôm ấy, dường như đã dùng hết sự can đảm của cậu rồi.

“Ông chủ, cho một cốc trà sữa mang đi!”

Âm thanh trong trẻo kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.

Ông chủ ngẩng đầu, phát hiện là cô gái lần trước đã đến mua rất nhiều cà phê cho công ty kiến trúc.

Ông chủ vừa làm vừa vờ vô ý hỏi: “Công ty của cô cũng nhàn rỗi quá nhỉ, không cần phải tăng ca à?”.

Cô gái đó cười cười: “Nhân viên bình thường như tôi làm hết việc là được

nghỉ rồi. Còn lãnh đạo thì mỗi ngày đều tăng ca, bận rộn hơn bọn tôi

nhiều”.

Ông chủ không nhịn được, khẽ run lên một cái: “Lãnh đạo? Là người lần trước đã mời cả công ty uống cà phê đấy à?”.

Cô gái gật đầu: “Đúng thế, anh gặp qua rồi đấy, lần đó anh đem cốc cà phê

vào cho anh ấy còn gì? Đó là tổng giám đốc của chúng tôi, mấy ngày hôm

nay ngày nào cũng ở lại công ty tăng ca đấy”.

Sau khi cô gái rời đi, ông chủ bắt đầu ngồi ngây người ra nhìn điện thoại, ngón tay hết

lần này đến lần khác lướt qua tên của kiến trúc sư. Cậu cảm thấy trong

lòng mình có thứ gì đó bức thiết muốn nhảy ra ngoài.

Rốt cuộc đó là cái gì?

Cậu rất muốn biết.

Thế là ông chủ ra khỏi quán cà phê, đi về phía tòa nhà văn phòng.

Từ quán cà phê đi đến công ty kiến trúc chẳng qua cũng chỉ là quãng đường

dài mấy phút, ông chủ bước đi vô cùng chậm rãi. Nhưng cậu cũng rất chắc

chắn, mỗi bước chân đều là cậu tình nguyện bước đi.

Ông chủ từ

tốn đi đến công ty kiến trúc, bên trong hơi tối, hơn nữa còn vô cùng yên tĩnh, chỉ có văn phòng ở góc trong cùng là còn sáng đèn.

Chắc đó là phòng làm việc của kiến trúc sư rồi.

Ông chủ nhẹ nhàng bước qua đó, còn chưa đến nơi đã có thể nhìn thấy kiến

trúc sư qua khung cửa sổ, đang chăm chú nhìn màn hình máy tính.

Đúng lúc cậu chuẩn bị bước vào, trong phòng đột niên vang lên những âm thanh kỳ quái:

“Tôi, Mộ Dung Vân Hải, thề với trời, với đất, với không trung, với mây, với

gió, với cầu vồng mới hiện, cả đời này tôi chỉ yêu một mình Sở Vũ Tiêm,

tôi sẽ khiến cô ấy hạnh phúc một đời, cho đến tận lúc già cả, chết

đi[1'>.”

[1'> Đây là trích đoạn trong bộ phim “Cùng ngắm mưa sao băng – phần một” của Trung Quốc.

Ông chủ: “…”.

Ông chủ thấy kiến trúc sư hơi nhíu mày, nhấp chuột hai cái, tiếng nói cũng thay đổi:

“Tử Vi, nàng thật sự muốn ta lo lắng sợ hãi đúng không? Nàng không muốn cả

đời ở bên ta sao? Lúc trước thân phận của nàng còn chưa rõ ràng, ta lo

lắng, sợ hãi, nay thân phận của nàng đã được sáng tỏ, ta vẫn rất sợ hãi, lo lắng. Ta cầu xin nàng, chúng ta kết thúc những ngày tháng bất an này đi nhé.[2'>”

[2'> Đây là trích đoạn trong bộ phim “Hoàn châu cách cách”.

Tiếng nhấp chuột lại vang lên liên tiếp hai lần, lúc này là một âm thanh trầm thấp: “I have crossed oceans of time to find you [3'>”.

[3'> Đây là câu trích trong bộ phim “Dracula” (sản xuất năm 1992).



Đột nhiên ông chủ hiểu ra rốt cuộc kiến tr