
chuyện với ai đó. Thụ đột nhiên rất muốn chạy qua, nhưng thấy công và người kia nói cười
vui vẻ, dường như chẳng bị vụ cãi nhau giữa hai người ảnh hưởng chút
nào, trong lòng lại có chút tức giận. Thế là cậu vỗ vỗ lên đầu cô bé
con: “Đường Đường, cháu nhìn nhầm rồi, cái người cười đê tiện thế kia
không phải là chú đã tặng cháu con pikachu đâu!”.
Cô bé nhìn thụ: “Chú, ‘đê tiện’ là gì thế ạ?”.
Thụ: “… Là vừa nhìn đã biết không phải người tốt ấy”.
Hai người ăn hết bánh ga tô, chuẩn bị ra về. Vừa ra khỏi tiệm, thụ không
nhịn được mà liếc về phía công, chẳng ngờ cô bé bên cạnh lại hướng về
phía bên kia hét to: “Chú pikachu!”.
Công bị tiếng hét này làm
giật mình, quay đầu lại. Đường Đường vui vẻ lắc lắc tay thụ: “Chú xem,
đúng là chú pikachu mà, vậy chú ấy không phải đê tiện nữa rồi đúng không ạ?”.
Thụ: “…”.
Công vừa bất ngờ vừa vui mừng, chạy vội qua.
Công: “Hai ngươi sao lại ở đây?”.
Thụ im lặng.
Đường Đường: “Chúng cháu đi ăn bánh ga tô”.
Công một tay ôm lấy cô bé: “Công ty của chú hôm nay tổ chức một hoạt động
cho trường tiểu học ở đây, bên trong có rất nhiều đồ ăn, rất nhiều đồ
chơi, cháu có muốn qua đó không?”.
Thụ nhíu mày, đang định mở miệng từ chối thì Đường Đường đã rất vui vẻ hỏi lại: “Thật ạ?”.
Công nhìn sang thụ, nhẹ giọng hỏi: “Cùng đi có được không?”.
Một lúc lâu sau, thụ gật đầu.
Nhà xuất bản của công kết hợp với trường tiểu học ở trung tâm thành phố
tổ chức hoạt động. Nhà xuất bản quyên góp sách cho nhà trường, lại sắp
xếp cho một số tác giả viết sách thiếu nhi cứ thứ Sáu lại đến trường kể
chuyện hoặc hướng dẫn các em chơi trò chơi gì đó. Đương nhiên, công là
dựa vào thân phận biên tập của “chị Hướng Nhật Quỳ” mà đi.
Giờ
học tương tác của công đến ba giờ mới bắt đầu, anh thấy thời gian vẫn
còn sớm nên đi ra ngoài hút điếu thuốc, chẳng ngờ lại gặp người quen nên mới đứng lại nói chuyện một chốc. Lúc này thấy cũng sắp đến giờ, công
liền đưa cả Đường Đường và thụ vào chỗ anh chuẩn bị lên lớp. Vừa vặn
phía cuối lớp có chỗ trống, công nói với chủ nhiệm một tiếng, sắp xếp
cho bọn họ ngồi ở đó, lại lấy thêm một ít thức ăn đem đến.
Giờ học tương tác kiểu này thường sẽ có một chủ đề chính, chủ đề mà công
chuẩn bị là “Bảo vệ môi trường”. Nhưng lúc nhìn dáng người đang ngồi
phía cuối lớp, công đột nhiên đổi ý: “Chủ đề hôm nay của chúng ta là:
Xin lỗi. Thầy muốn hỏi các con, các con cho là lúc làm những việc gì thì phải xin lỗi nào?”.
Ngồi dưới lớp đều là những bé còn nhỏ tuổi, nghe công nói thế liền nhao nhao thảo luận:
“Lúc làm bạn khác khóc ạ”.
“Con thấy lúc vô tình đánh trúng bạn khác thì phải xin lỗi ạ”.
“Lần trước con làm dơ đồ của mẹ, bố bắt con phải xin lỗi ạ”.
“…”
Không khí trong lớp học vô cùng náo nhiệt, nói thật là thụ cũng có phần bất
ngờ, lúc bắt đầu công việc có vẻ hơi cứng nhưng lại rất chú tâm, những
câu chuyện nhất thời bịa ra cũng rất sinh động, các bạn nhỏ dường như
cũng rất thích anh. Đến lúc gần hết tiết, có một bạn nhỏ giơ tay xin
phát biểu, thụ nghe thấy bạn nhỏ đó nói: “Thưa thầy, thầy có người thầy
muốn xin lỗi không ạ?”.
Công: “Có”.
“Đó là người thế nào ạ? Là bạn tốt ạ?”
Công nhìn về phía thụ: “Người đó, đối với thầy là vô cùng vô cùng quan
trọng, còn quan trọng hơn các loại đồ ăn vặt, các món đồ chơi, các bộ
phim hoạt hình mà các con thích nhất cả trăm lần, cả ngàn lần, cả vạn
lần”.
Các bạn nhỏ dường như bị những con số to đùng kia dọa sợ, nhất thời im lặng.
“Thầy ơi, người đó đã quan trọng như vậy, sao thầy lại còn làm sai ạ?”.
Công: “Có lẽ là bởi người đó quá quan trọng, bởi vậy thầy hy vọng mỗi một
chuyện liên quan đến người đó đều phải làm tốt nhất. Nhưng thầy lại rất
ngốc, vẫn nói sai, làm sai rồi”.
“Vậy thầy định xin lỗi như thế nào ạ?”
Công cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, đáp: “Thầy vẫn chưa tìm được cơ hội để nói
lời xin lỗi với người ấy, hơn nữa cũng không biết người ấy có chịu tha
thứ cho thầy không. Không biết các con có đồng ý giúp thầy một tay
không?”.
Các bạn nhỏ bắt đầu xì xào bàn tán, thụ cũng nhìn công
đầy kinh ngạc. Qua một lúc, một bé gái đứng lên: “Nhưng mà chúng con
không biết người ấy là ai ạ”.
Công: “Hôm nay người ấy cũng đến, chính là chú ngồi ở dãy cuối cùng trong lớp đấy”.
Lần này thì thụ đờ luôn ra rồi. Các bạn nhỏ ngồi phía trước đồng loạt quay
lại nhìn cậu, đến Đường Đường cũng nhỏ giọng hỏi: “Chú ơi, là chú à?”.
Thụ nhất thời không biết phải làm sao, chỉ có thể lén lườm công một cái.
Công thì hay rồi, còn chẳng thèm để ý đến ánh mắt của cậu, cố ý không
nhìn thụ. Lúc này, một bé trai chạy đến trước mắt thụ, hét to: “Chú, chú tha thứ cho thầy đi mà”.
Mặt thụ lập tức đỏ bừng, mà bé trai đó dường như đóng vai trò mở màn, các bạn nhỏ trong lớp bắt đầu lên tiếng không dứt:
“Chú ơi, thầy đã xin lỗi rồi, chú cũng đừng giận thầy nữa.”
“Đúng thế, đúng thế, lần trước Châu Gia Nhiên làm hỏng cái thước kẻ của cháu, cháu cũng đâu có giận cậu ấy đâu.”
“Chú ơi, mẹ cháu nói tức giận sẽ làm người ta già đi, nếu chú cứ giận mãi,
sau đó già đi rồi, lỡ thầy không nhận ra chú nữa thì sao?”
“Chú
ơi,