
chứ”.
Thụ: “Không dọn cũng không được mà, gen thích sạch sẽ của mẹ đấy”.
Mẹ Diệp nhìn thấy chậu hoa cúc dại trên nóc tủ lạnh thì thấy rất kỳ quặc,
hỏi: “Tiểu Ninh, con bị dị ứng phấn hoa sao còn trồng hoa trong nhà làm
gì?”.
Thụ cười: “Không phải đâu, đấy là hoa giả một người bạn
tặng con đấy, nói là trong nhà để chút hoa cỏ thực vật nhìn sẽ dễ chịu
hơn”.
Mẹ Diệp hiểu ra, liền đùa: “Cô gái tinh tế như thế, con cưới về luôn đi”.
Thụ dở khóc dở cười: “Nếu đó là con trai thì sao?”.
Mẹ Diệp sững người: “Con trai?”.
Bà nghĩ chắc con đang đùa mình đây, thế là cười bảo: “Con trai con cũng lấy cậu ta về luôn”.
Thụ cười nhạt, đáp: “Được, con nhớ rồi”.
Khoảng giờ như mọi khi, công đến nhà thụ. Thụ đã dặn anh mua nhiều thức ăn lên một tý, cậu muốn xuống bếp nấu cho mẹ một bữa thật ngon. Trên đường đi, công cứ một lúc lại chỉnh tóc tai, một lúc lại kéo kéo quần áo, căng
thẳng vô cùng. Đến lúc gặp mặt mẹ Diệp, thụ giới thiệu: “Mẹ, đây là
người bạn mà con bảo là góp gạo thổi cơm chung với con”, công mặt cười
ngu ngơ nhìn mẹ Diệp, mẹ Diệp cũng cười cười nhìn anh.
…
Nửa phút trôi qua. Mắt thấy nụ cười trên mặt hai người đã cứng đờ cả rồi,
thụ đành đẩy đẩy công: “Cười ngốc cái gì, mau chào đi”.
Công: “A, mẹ!”.
Câu vừa dứt, thụ suýt nữa thì nhảy dựng lên: “Anh gọi bừa cái gì thế?”.
Công tỉnh ra, vội vã đặt túi thức ăn trên tay xuống, đi về phía trước: “Không, cháu là…”.
Phịch!
Công quỳ sụp xuống!
Thụ mắt trợn tròn, mồm há hốc nhìn anh. Mặt công đỏ bừng như sắp chảy máu đến nơi, ấm ức vô cùng: “Dây giày bung rồi…”.
Mẹ Diệp phì cười, vội vã đến đỡ công dậy: “Tiểu Hướng này, sao lại không
cẩn thận thế chứ. Được rồi, cháu đến tiếng ‘mẹ’ cũng gọi rồi, quỳ ra mắt cũng quỳ rồi, bác sẽ coi cháu như con nuôi luôn nhé”.
Công nhè
nhẹ thở phào một cái, trong lòng lại cực kỳ ảo não: Mặc dù còn chưa công khai nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh gặp mặt gia đình
người yêu. Nhớ lại lúc thụ gặp cha mình, biểu hiện tốt như thế. Nhìn
tình cảnh mình bây giờ, mới gặp chưa được mười phút đã để lại ấn tượng
“sâu sắc” cho mẹ Diệp rồi.
Có điều công cũng không phải dễ dàng
chịu thua, tuy khởi đầu có phần không thuận lợi, nhưng vì bản thân là
tác gia, nói chuyện cũng rất thú vị, sinh động, bởi thế đến lúc ăn cơm
thì anh đã nắm được sở thích của mẹ Diệp (mẹ Diệp và bố Diệp đều hâm mộ
kinh kịch), bắt đầu kể mấy câu chuyện liên quan đến vấn đề đó. Mẹ Diệp
nghe rất hào hứng, cứ luôn miệng kêu Tiểu Hướng, Tiểu Hướng không ngừng, cả bữa cơm đều nói cười rôm rả.
Ăn gần hết bữa cơm, mẹ Diệp
thấy trên tay công cũng chẳng có cái nhẫn nào liền hỏi: “Tiểu Hướng à,
cháu có bạn gái chưa? Có cần mẹ Diệp giới thiệu cho cháu mấy cô không?”.
Công: “A, cháu có bạn gái rồi ạ”.
Mẹ Diệp trêu: “Thế à, là cô gái thế nào thế?”.
Công liếc nhanh qua thụ một cái: “Người ấy… ừm… nấu ăn rất ngon ạ…”.
Mẹ Diệp gật gật đầu: “Biết nấu ăn là rất tốt đấy. Bây giờ con gái biết nấu ăn không nhiều đâu”.
Thụ vùi mặt ăn cơm.
Mẹ Diệp lại hỏi: “Cô bé ấy trông thế nào? Tiểu Hướng, cháu đẹp trai thế này, bạn gái nhất định cũng sẽ rất xinh phải không?”.
Công: “… Trông rất đẹp… người cũng rất tốt… A!”.
Dưới bàn, thụ đá công một cái.
Mẹ Diệp: “Sao thế?”.
Công: “Không, không có gì ạ, cháu… cháu rất thích người ấy”.
Mặt thụ hơi hồng hồng.
Mẹ Diệp gật đầu: “Tiểu Hướng, cháu với bác có duyên thế này, bao giờ kết hôn nhớ mời bác nhé, bác cũng đến chúc vui cho cháu”.
Công: “… Dạ”.
Trong hai ngày, công dẫn mẹ Diệp đi thăm thú toàn bộ các danh lam thắng
cảnh, ăn hết các loại đặc sản nổi tiếng ở Dương Thành. Mặc dù chỉ đi
trong nội đô nhưng bất kể là sắp xếp lịch trình hay giới thiệu về các
danh lam thắng cảnh, công đều làm như một hướng dẫn viên chuyên nghiệp,
chuẩn bị rất đầy đủ. Mẹ Diệp đương nhiên chơi rất vui vẻ, thụ thấy thế
cũng vô cùng hài lòng.
Đến sáng ngày thứ ba, công tới nhà thụ.
Mẹ Diệp đi vào buổi trưa, bà bảo trước khi đi sẽ làm một bữa ăn thật
ngon để khao cả công lẫn thụ. Vừa vào cửa mẹ Diệp đã gọi to: “Tiểu Hướng mau vào đây, bác làm nhiều đồ ăn cho cháu lắm”.
Công vui mừng hớn hở: “Thật ạ? Bác ơi, bác không thể chiều cháu thế được, Chiêu Ninh sẽ ghen tỵ đấy ạ!”.
Thụ lườm công một cái.
Có lẽ do mười phút gặp mặt đầu tiên bị quạ ám, hai ngày nay công làm hết
sức mình, dỗ bằng được mẹ Diệp khen “Tiểu Hướng tốt thật đấy!”.
Mẹ Diệp bưng một cái bát từ bếp đi ra: “Đây là món bác làm riêng cho cháu
đấy”. Công nhìn trong bát, ra là một bát canh hoa bầu dục nóng hôi hổi.
Thụ có phần bất ngờ: Không ngờ mẹ mình mới sáng sớm đã đi chợ hóa ra lại là mua thận heo về nấu.
Mẹ Diệp: “Tiểu Hướng à, cháu xem thân thể cháu yếu như thế, tốt nhất là mua chút thận về ăn để bồi bổ”.
Thụ: “…”.
Công ngượng ngập: “… Bác à, bác làm sao lại thấy cháu… yếu ạ…”.
Mẹ Diệp: “Cháu nhớ lần trước không, cháu mới đi có mấy bước đã ngã rồi, rõ ràng là phần thắt lưng và đầu gối không tốt chứ gì nữa”.
Công: “…”.
Dưới ánh mắt chăm chú rực lửa của mẹ Diệp, công nhìn thụ một cái đầy hàm ý,
ăn hết bát canh. Nhìn công ăn ngon lành như thế, mẹ Diệ