
, cậu nhắm mắt đưa tay mò
mò trên cái bàn đầu giường, mò cả nửa ngày cũng chẳng thấy chuông đâu,
may mà người bên cạnh kịp thời tìm thấy mà tắt chuông, nếu không chắc ồn chết mất!
Ý? Đợi đã…
A mở bừng mắt ra: Bên cạnh có
người! Cậu lập tức bật dậy nhìn sang bên cạnh mình, là B! Lại nhìn xuống cơ thể mình, toàn thân trống trơn, đến cái quần lót cũng chẳng có!
Chuyện gì thế này? Cậu sao lại cả người không một mảnh vải cùng B nằm
trên giường?
A cố gắng nhớ lại tối qua: Ăn cơm… hát karaoke…
đánh mạt chược… bản thân toàn thua, uống cũng không ít rượu… về sau thì
cố mãi cũng chẳng nhớ được gì. Có điều, chắc là mình uống say quá, B
đành đưa luôn về nhà hắn.
Có lẽ do cử động của A quá mạnh, B cũng tỉnh dậy. Anh ngồi lên nhìn A: “Cậu tỉnh rồi hả?”.
A: “Tối qua anh đưa tôi về à?”.
B: “Tối qua cậu uống hơi nhiều, tôi không biết nhà cậu ở đâu, đành phải đưa về nhà tôi”.
A: “Thật cảm ơn anh”.
B khoát tay xuống giường, cầm lấy đồ ngủ mặc lên: “Không có gì”.
A yên tâm rồi, lại như nhớ đến chuyện gì hài hước lắm mà bật cười, nói
với B: “Anh có biết lúc tôi tỉnh dậy thấy mình thế này đã nghĩ gì không? Nghĩ đến một cảnh thường thấy trong tiểu thuyết và phim truyền hình:
Cái gì mà sáng sớm tỉnh lại thấy mình nằm ở nhà ai đó, nhìn trên người
có mấy dấu đỏ đáng ngờ, trên giường còn có vệt máu, liền tưởng mình với
đối phương đã làm gì rồi. Ha ha ha ha ha, tôi còn suýt nữa không nhịn
được mà giở chăn ra soi ý chứ, ha ha ha ha ha…”.
Mặt B không thể hiện chút cảm xúc gì nhìn A. Đến tận lúc ngưng cười, A mới hỏi một câu: “Sao thế?”.
B: “Chúng ta thực sự đã làm rồi”.
A phì cười: “Anh đừng đùa nữa, không thể nào đâu!”.
B: “Tối qua tôi uống cũng không ít”.
A: “Trên người tôi đến cả vết hôn còn chẳng có”.
B kéo vạt áo ngủ ra: “Ở trên người tôi”.
A: “Thế vệt máu mờ ám đâu?”.
B: “Nếu cậu không bị mù màu thì cứ nhấc chăn lên đi, tôi nghĩ là cậu sẽ nhìn thấy thôi”.
A như bị sét đánh trúng đầu. Trên cổ B đúng là có mấy vết đỏ rất khả
nghi, trên cánh tay cũng có mấy vết xanh tím, trên giường… trên giường
cũng…
Cậu yếu ớt cất tiếng: “Sao có thể… Thế tại sao tôi chẳng cảm thấy gì cả…”.
Ánh mắt B nhìn cậu dường như có chút thương hại: “Tối qua cậu quả thật uống hơi nhiều…”.
Cho đến tận trước khi B ra khỏi cửa, A vẫn còn đang trong trạng thái hóa
thạch. B nhẹ nhàng bỏ lại một câu: “Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, tối qua
chắc cậu mệt chết rồi”, sau đó liền tinh thần phấn chấn rời khỏi nhà đi
làm.
Ba ngày sau.
B đột nhiên nhận được điện thoại của
A, nói muốn gặp anh có chút việc. Mặc dù cảm thấy hơi kỳ quái nhưng B
vẫn đồng ý. Hai người hẹn nhau ở một quán trà, A vừa nhìn thấy B đến,
trên mặt liền hiện rõ vẻ mất tự nhiên. Đợi đến lúc B ngồi xuống rồi, A
đẩy một bình đựng canh đến trước mặt B: “Cái này, đối với anh rất tốt
đấy, anh uống đi”.
B mở ra xem: Canh gà ác hầm khoai.
B trầm mặc một lúc lâu: “Tôi cực kỳ chắc chắn là mình không phải đang ở cữ”.
A: “Cái này, để bồi bổ…”.
B: “Tôi cũng cực kỳ chắc chắn là mình không cần bồi bổ khí huyết”.
A: “Hôm ấy… hình như anh ra rất nhiều máu… cũng không biết có làm đau anh
không… Đấy là lần đầu tiên của tôi mà… A, không phải, ý tôi là, đó là
lần đầu tiên với đàn ông…”.
B: “Ý cậu là: Cậu ở trên tôi, khiến tôi chảy máu, vì thế muốn đem canh đến giúp tôi bồi bổ?”.
A: “Kỹ thuật của tôi chắc không tốt lắm… Xin lỗi…”.
B: “Tại sao lại là cậu ở trên mà không phải tôi ở trên? Rốt cuộc thì cậu lấy đâu ra tự tin là cậu ở trên tôi được cơ chứ?”.
A: “Cái đó còn phải nghĩ sao? Đương nhiên là tôi rồi, anh ấy mà…”.
B hít một hơi thật sâu: “Được rồi, tôi cũng không muốn đùa nữa. Bây giờ
tôi rất nghiêm túc nói với cậu, việc ngày hôm đó chỉ là trò đùa, lừa cậu một tý cho vui thôi. Chúng ta hoàn toàn chưa phát sinh chuyện gì cả”.
A vẻ mặt phức tạp nhìn B.
A: “Vậy vết… trên cổ anh là gì?”.
B: “Bị muỗi cắn”.
A: “Vệt máu trên giường…”.
B: “Cậu uống say không chịu ngồi yên, đánh tôi chảy máu mũi”.
A có phần thương xót nhìn người đối diện: “Nói thật… lý do có hơi giả
dối… Tôi biết anh rất khó chấp nhận… nhưng… nếu đã phát sinh rồi…”.
B: “… Chúng ta thật sự, thật sự chưa phát sinh bất cứ chuyện gì cả”.
A: “Được rồi, được rồi, cứ xem như chưa có gì xảy ra đi. Anh uống canh trước đã”.
B: “… Thôi quên đi, không tiếp chuyện cậu nữa. Tôi có việc, đi trước đây”.
B nói xong liền đứng dậy định rời đi, A thấy thế thì nghiến răng ken két, hướng về phía B hét lớn: ”Mấy ngày nay tôi đã nghĩ rất kỹ rồi, anh yên
tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm”.
Quán trà vốn là nơi vô cùng yên
tĩnh, A vừa hét lên một tiếng, toàn bộ khách khứa trong tiệm lập tức bắn tia nhìn không-chết-người-không-bỏ-qua về phía hai người. B chỉ cảm
thấy dây thần kinh trong não mình “phựt” một cái đứt luôn rồi, trong
lòng cực kỳ tức giận nhưng ngoài mặt lại nở nụ cười, nhìn A hỏi: “Cậu
muốn chịu trách nhiệm thế nào?”.
Ở Dương Thành này, vào tiết thu đông, chỉ cần một trận mưa cũng khiến
nhiệt độ lạnh hơn. Lúc thời tiết thay đổi như thế, kiểu gì cũng có rất
nhiều người bị cảm. Công, vì thức mấy đêm liền viết tru