
Người ta thường nói, mùa hè ở Dương Thành giống như cái lồng hấp bánh
bao, cả thành phố đều bị không khí nóng ẩm bao bọc, bất kể lúc ra ngoài
bạn có sạch sẽ tươi mát thế nào, chỉ cần đi một đoạn ngắn, đảm bảo toàn
thân trên dưới sẽ ướt đẫm mồ hôi. Dưới cái thời tiết khó chịu ấy, bạn
thụ của chúng ta tưới nước cho đám hoa cỏ bên ngoài tiệm cà phê, dọn dẹp lau chùi những chiếc bàn ngoài trời. Làm hết từng đó việc, cậu đưa tay
sờ lên mặt, rõ ràng mới sáng ra, nắng còn chưa gắt lắm, ấy thế mà trên
đầu đã hơi âm ẩm mồ hôi rồi. Mùa hè sắp trôi qua được một nửa nhưng cậu
vẫn chưa thể thích ứng được với nó.
Cũng may vừa bước vào trong
tiệm cà phê lập tức có một luồng gió mát lạnh thổi tới, xem ra cái “bánh bao” này không có cơ hội bị “hấp chín” rồi. Cậu nhấc nửa cốc sinh tố
khách hàng bỏ lại, chuẩn bị đem vào trong bếp thì ông chủ nãy giờ vùi
đầu tính tính toán toán bỗng ngẩng lên gọi giật: “Tiểu Diệp!”.
Thụ quay đầu lại: “Có việc gì thế ông chủ?”
Ông chủ: “Người làm ca tối hôm nay có việc nên xin nghỉ rồi, cậu có thể trực thay một hôm được không?”
Thụ khẽ cười: “Được thôi”.
Đây là nơi làm việc của thụ, một quán cà phê nhỏ mở đến ba giờ sáng ở gần
khu tòa nhà văn phòng cao cấp tại Dương Thành. Quán cũng không lớn lắm
nhưng việc làm ăn lại tốt bất ngờ. Cậu làm ca sáng, mỗi ngày đến tầm năm giờ chiều là tan ca, còn một đồng nghiệp làm buổi tối, bảy giờ bắt đầu. Hai tiếng ở giữa thường là ông chủ trông tiệm. Nói cũng buồn cười, làm ở đây cũng được một thời gian rồi nhưng cho đến tận bây giờ, thụ vẫn chưa gặp đồng nghiệp làm ca tối của mình bao giờ, cho dù hai người họ thật
ra đã sớm “quen biết” nhau. Cái việc kỳ lạ này là kết quả của thói kén
ăn và tay nghề nấu nướng có hạng của thụ.
Thụ không phải người
Dương Thành, đến thành phố xa lạ này chưa lâu, một thân một mình nơi đất khách quê người cũng chẳng có bạn bè gì, nấu ăn rất dễ nấu thừa. Liên
tiếp nhiều lần phải bỏ đi kha khá đồ ăn, không khỏi cảm thấy lãng phí.
Sau này, có một ngày lại nấu hơi quá tay, cậu quyết định cho vào hộp
cơm, đóng gói cẩn thận rồi để vào tủ lạnh trong quán cà phê, bên trên
còn dán một tờ giấy nhớ ghi mấy chữ đại ý là đồng nghiệp làm ca đêm
không ngại thì hãy dùng làm bữa khuya. Đến hôn sau, thụ nhìn thấy hộp
cơm được rửa sạch sẽ đặt trên giá. Từ đó, cậu thường xuyên mang ít đồ ăn để lại trong quán. Đôi khi rảnh rỗi không có việc gì làm còn viết mấy
việc linh tinh hàng ngày lên tờ giấy nhớ: bị mất tiền, xem bộ phim nào,
mới mua đồ gia dụng nào… giống như đang nói chuyện phiếm với người khác
vậy. Mà vị đồng nghiệp làm ca tối kia, trừ việc mỗi lần đều rửa sạch sẽ
hộp cơm ra thì hoàn toàn không trả lời gì, ngay đến câu “Cảm ơn” cũng
chưa từng để lại, có điều thụ cũng chẳng để ý.
Cả ngày bận rộn,
thời gian trôi qua rất nhanh, đến buổi tối, thụ một mình trông quán.
Những việc cần làm thì đã làm rồi, buổi tối lại chẳng có mấy khách, cậu
nghe nhạc, nghịch máy tính một lúc rồi lại đọc tạp chí, vẫn thấy thật
nhàm chán. Hiện còn chưa đến tám giờ, vẫn còn sớm. Chẳng hiểu bình
thương người đồng nghiệp kia làm thế nào mà chịu được nữa. Còn đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì nghe tiếng cửa mở, một vị khác bước vào trong. Thụ lập
tức đứng dậy hỏi: “Xin chào, quý khách muốn dùng gì?”
Vị khách đó không trả lời ngay, chăm chú nhìn cậu một hồi rồi mới cất tiếng: “Tôi muốn uống canh sườn lần trước cậu nấu”.
Không sai, vị khách mới đến chính là công.
Thụ nghe đối phương
nói thế, lập tức nhận ra đây chính là người đồng nghiệp làm ca tối mình
chưa từng gặp mặt. Nói thật, cậu luôn cho rằng công là một ông chú trầm
mặc ít lời, tính cách cẩn thận, tỉ mỉ và dịu dàng. Có điều người trước
mặt không giống tưởng tượng của cậu cho lắm: Nhìn bề ngoài quả là có vẻ
kiệm lời nhưng tuổi tác thì cũng chẳng lớn hơn cậu bao nhiêu, khí chất
rất đặc biệt, không giống người làm công trong quán cà phê.
Một
khi đã nghĩ gì thì thụ khó mà dừng ngay lại được, thế là cậu cứ một mực
nhìn chăm chăm vào người trước mặt. Công tưởng thụ không nhận ra mình,
vội vàng chỉ vào bản thân, tự giới thiệu: “Tôi là người trực ca tối ở
đây.”
Thụ cười cười, tỏ ý mình đã biết, mở miệng nói: “Buổi tối
không có nguyện liệu, không nấu được món đó. Hay tôi nấu cho anh bát mỳ
nhé?”
Công gật gật đầu: “Được, tôi muốn mỳ sườn.”
Thụ thuận tay lấy từ ngăn kéo ra một gói mỳ ăn liền, lắc đầu với đối phương: “Sườn hơi nhỏ, anh mò cho kỹ nhé.”
Công dường như còn chưa ăn tối, mỳ vừa nấu xong liền lập tức ăn như hổ đói.
Thụ nhìn anh, hiếu kỳ hỏi: “Không phải hôm nay anh có việc à, sao còn
đến đây?”
Công khựng lại, lắc đầu không nói gì. Đặc biệt xin
nghỉ trốn làm để đến gặp người đối diện, chuyện này anh tuyệt đối không
thể nói được. Thụ cho là câu hỏi của mình động chạm đến đời tư của đối
phương, cũng không tiếp tục nữa. Có điều, hôm nay có thể gặp được công,
cậu cũng rất vui. Đến Dương Thành đã lâu như thế vẫn chưa có người bạn
nào, khó khăn lắm mới có cơ hội nói chuyện trên trời dưới biển thế này.
Công là người rất biết lắng nghe, lại thêm việc cả hai sớm đã “que