Old school Swatch Watches
Quả Nhân Có Bệnh

Quả Nhân Có Bệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324840

Bình chọn: 7.5.00/10/484 lượt.

phái một đội đi kiểm kê tổn thất. Bởi vì nơi hỏa hoạn rất gần công sở, rất nhiều tư liệu hồ sơ là vật dễ cháy, kiểm kê xong, mới phát hiện một gian tư liệu mới đây gần như bị thiêu hủy mất đến 7 phần.

Ta nhíu mày, hỏi: “Bị thiêu hủy là những tư liệu nào?”

“Bẩm bệ hạ, tự liệu bị thiêu hủy bao gồm: biên bản khảo sát quan viên lưu lại hàng năm, báo cáo tài chính năm của các quận huyện.”

Không phải hồ sơ tư liệu đặc biệt quan trọng gì. Lúc xảy ra hỏa hoạn, tất cả mọi người vội vàng cứu người cứu hỏa, nơi đó lửa bốc quá lớn lại xưa nay không có ai lui tới, bởi vậy cứu hỏa chậm trễ, bị hủy hoại quá nửa.

Ti nữ quan cũng phải chịu họa. Cánh tay Bùi Sanh bị xước, tay phải bị bỏng, bôi thuốc xong cũng không có gì đáng ngại, lúc này cũng đang dẫn vài vị cấp dưới kiểm kê hiện trường, tư liệu bị thiêu hủy là danh sách bộ phận cung nhân.

“Bệ hạ.” Bùi Sanh thấy ta, cúi người chào, giọng nói cũng hơi khàn.

“Bùi học sĩ, nơi này ta giao cho khanh và Dị khanh gia, quả nhân có chuyện quan trọng khác.” Ta ho khan một tiếng, mơ hồ cảm thấy không khí có chút kỳ lạ.

Bùi Sanh mỉm cuời nói vâng, lại hướng Dị Đạo Lâm hành lễ. Dị Đạo Lâm này phẩm trật (phẩm cấp, trật tự) cao hơn nàng, hành lễ với hắn cũng bình thường, có điều Dị Đạo Lâm dường như không muốn thấy nàng, mi tâm hơi nhíu một chút, quay mặt sang chỗ khác, hừ lạnh một tiếng không thể nghe ra.

Ta biết Dị Đạo Lâm không xem trọng Tô đảng, với Bùi Tranh lại không có hảo cảm, nhưng không nghĩ tới hắn ngay cả tiểu nữ tử cũng không bỏ qua a….

Bùi Sanh vừa rồi tốt xấu gì cũng tính có công cứu giá, ta quay về còn phải phong thưởng nàng một phen, bây giờ thấy thái độ Dị Đạo Lâm như vậy, cũng có chút xấu hổ, liền tiếp tục ho khan, nói: “Vậy thì …. hai vị khanh gia hợp tác vui vẻ.”

Hai kẻ này tựa như cũng chả nể mặt mũi ta …

Ta sờ sờ mũi, xám xịt đi về. Tiểu Lộ Tử bên kia nói, Phương tiểu Hầu gia đón phu nhân nhà hắn đi rồi, Hạ Lan thì ngay cả góc áo cũng không bị tổn hại, chỉ là sặc mấy ngụm khói, nay chuyển sang nơi mới tu dưỡng.

Kỳ thật tiểu viện của Hạ Lan kia dù ở trong phạm vi hỏa hoạn, nhưng cũng không phải nơi gần nhất, chỉ cần tránh đi kịp thời liền chẳng việc gì. Ta nghĩ bản thân là bị Bùi Tranh hù dọa, xảy ra chuyện rồi, phản ứng đầu tiên là nghĩ có người muốn hại Hạ Lan, có lẽ sự thật không phải như thế, đây có thể chỉ là việc ngoài ý muốn cũng không chừng.

Sau khi ứng phó xong sự an ủi ân cần của Liên cô và A Tự, sắc trời đã hơi tối, bữa tối muộn hơn so với bình thường một chút, cung nhân cầm đèn bầy đồ ăn lên.

“Bệ hạ, Tô ngự sử phải an bài như thế nào?” Tiểu Lộ Tự thật cẩn thận hỏi, “Tô ngự sử là ngoại quan, muốn giữ đại nhân lại qua đêm trong cung sao?”

Tô Quân bị Thái y cho uống thuốc an thần, sắc trời đã tối dần, chàng vẫn chưa tỉnh lại. Quan viên trong triều không thể qua đêm trong hậu cung, đây là quy củ, có điều chàng có thương tích trong người, là bởi cứu quả nhân mà bị thương, sai người đưa chàng về Quốc sư phủ như vậy cũng không thích hợp.

“Phái vài lão nhân trong cung hầu hạ, việc còn lại, chờ ngày mai Tô ngự sử tỉnh lại rồi nói sau.” Ta phất tay hạ lệnh.

“Bệ hạ, chỉ sợ là không ổn.”

Ngoài điện đột nhiên truyền đến một tiếng như vậy, dọa ta tới mức tay run run, suýt nữa làm rơi đũa. Ta sững sờ ngẩng đầu nhìn người vừa tới, chợt nhớ lại còn có chuyện như này –Bùi Tranh nói cái gì mà đêm nay muốn ngủ lại trong cung!

Đúng, là ta đồng ý rồi, không có sai, có điều giờ này hắn phải ở trong phạm vi hoạt động mà quả nhân chỉ định chứ !

Bùi Tranh đi đến ngay trước mặt trong cái nhìn trừng trừng của ta, ngồi xuống tự nhiên như ở nhà mình vậy, phủ phủ tay áo, không đợi hắn lên tiếng, Tiểu Lộ Tử đã tự giác đi giúp hắn lấy bát gắp thức ăn.

“Ngươi …” Ta thực dùng sức mà nhả chữ, dừng một chút, lại nhả chữ tiếp : “Ngươi … Tới làm cái gì......”

Bùi Tranh nhíu mi, như là nghe được vấn đề rất kỳ quái, cười khẽ hỏi ngược lại : « Bệ hạ nghĩ sao ? »

Ta khó khăn mà nói: “Qủa nhân mặc dù cho phép khanh ở lại trong cung, nhưng đêm đã khuya, trong hậu cung có quy củ, đêm đến không thể tự tiện đi lại.”

“Hậu cung cũng có quy củ, ngoại quan không thể ngủ lại.” Bùi Tranh bác bỏ nhẹ nhàng, “Chuyện này cũng giống chuyện vừa rồi, bệ hạ đã phá quy củ một lần, làm sao không thể phá thêm lần nữa?”

“Việc xét tùy nghi, Tô ngự sử có thương tích trong người, mới phải phá quy củ một lần.” Hai mắt ta cao thấp đánh giá hắn, bỗng nổi lên ý đùa giỡn, che miệng cười trộm nói, « Bùi tướng khanh nếu cũng có bệnh khó nói trong người, quả nhân cũng có thể miễn quy củ cho ngươi. »

Bùi Tranh ra vẻ nghi hoặc nhíu mày hỏi: “Bệ hạ nói quy củ gì?”

Ta có thiện ý nhắc nhở hắn: “Quy củ của hậu cung, đêm đến không thể tự tiện đi lại.”

Bùi Tranh mỉm cười gật đầu: "Đúng thật, lúc vi thần đến, đêm còn chưa tới, bây giờ đã đêm rồi, vi thần cũng không định tự tiện đi lại nữa.”

Ta hít sâu một hơi, chậm rãi hỏi: “Ý ngươi là .... ngươi muốn ngủ lại tẩm cung của quả nhân?”

Bùi Tranh cười nói : “Vi thần, tuân chỉ.”

“Bùi Tranh!” Ta đứng phắt dậy, tức giận mà nhấc bàn, “Ngươi - tên lưu manh này