pacman, rainbows, and roller s
Quả Nhân Có Bệnh

Quả Nhân Có Bệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324371

Bình chọn: 7.00/10/437 lượt.

uyết sách đặt bên phải, một lúc lâu sau, ta thấy bên phải vẫn trống không, dạ dày lẩm nhẩm đau.

Bàn lại .... Vậy ngày mai lên triều rồi nói sau.

Lúc lâm triều, đầu tiên sẽ hỏi : « Du khấu nhũng nhiễu dân chúng nên dẹp loạn hay là chiêu an ?, rồi lại hỏi « Có nên điều binh tăng thủ Cư Dung quan hay không ? », sau đó hỏi ....

Hỏi ai đây ?

Tô Quân ư ?

Aizz.... Thật ra những việc qua tay Bùi Tranh, ngay cả Tô Quân cũng nắm không rõ lắm. Huống chi việc điều binh động đến binh quyền, binh quyền một phần không nhỏ nằm trong tay Bùi Tranh.

Đúng vậy, hắn mới giao tướng quyền, còn chưa giao binh quyền đâu !

« Tiểu Lộ Tử... » Ta khó khăn mà mở miệng : « Ngươi nói xem, quả nhân có nên đi phủ Thừa tướng, bảo hắn giao binh quyền ra không? »

« Để người ta truyền tin đi không phải được rồi sao. » Tiểu Lộ Tử thuận miệng đáp.

« A ... » Ta khó xử nói, « Nhưng sự việc quan trọng, không phải nên tự mình đi mới tốt sao ?

Tiểu Lộ Tử trừng mắt nhìn, biết ý nói : « Bệ hạ, nếu là việc quan trọng, vẫn nên tự mình đi mới tốt. »

Ta vui mừng gật đầu, lại khó xử lắc đầu : « Nhưng trong một tháng này, quả nhân không nên gặp mặt hắn, nếu không, không hợp lễ tiết. »

Tiểu Lộ Tử lại nói : « Bệ hạ yên tâm, Tiểu Lộ Tử sẽ không nói ra ngoài. Đến lúc đó, nói chuyện cách bình phong là được rồi. »

Ta sung sướng nói : « Đúng vậy đúng vậy. »

Ta nhấc vạt áo hướng phía ngoài cửa mà đi, còn nói : « Đem hết cả công văn tấu chương, ngọc tỷ theo ! »

Aizz....

Làm hoàng đế thật khó, có tiểu công công lương thiện hiểu ý hầu hạ, tùy thời biết cách tìm bậc thang cho ngươi xuống.

Qủa nhân đường đường là vua một nước, gặp thần tử lại phải lén lút.... Sớm biết gậy ông đập lưng ông, còn nói một tháng không nên gặp làm gì ...

Sắc trời không còn sớm, ta đổi một thân quần áo không mấy bắt mắt, mang theo Tiểu Lộ Tử gõ gõ cửa sau phủ Thừa tướng. Tên tiểu đồng mở cửa kia nhìn ta nửa ngày thất thần không dám nhận ra, cuối cùng vẫn nhận ra Tiểu Lộ Tử.

« Bệ hạ... » Tiểu đồng kinh hãi nghi hoặc liếc nhìn ta một cái, lập tức cúi đầu.

Ta ho khan hai tiếng – tình cảnh này, thực khó khiến người ta chấp nhận được. Trong bản kịch nói hồi nhỏ, đêm tối, thư sinh gặp tiểu thư sau vườn hoa, chẳng phải cũng là cảnh tượng như thế này sao ?

“Bùi tướng đâu ?…” Ta không tự nhiên sờ sờ mũi.

Tiểu đồng đáp : « Lão gia thân thể không khỏe, đã đi ngủ rồi. Lão gia nói, về sau ngài không còn là Thừa tướng nữa, không thể gọi ngài là đại nhân. »

Khóe miệng ta co rút – hắn đây là đang giận dỗi sao ? Đại lão gia lại đi làm cái loại chuyện này,thật quá già mồm a!

Còn nói thân thể không khỏe, hắn kia một thân công phu, tắm nước lạnh ba ngày ba đêm cũng không thấy hắt xì một cái.

« Đưa ta đi gặp hắn. » Ta đi hai bước, lại nhắc nhở hắn : « Nhớ kỹ, không được để cho bất cứ kẻ nào biết, nếu không ta hái đầu của ngươi xuống ! »

Hắn rụt thấp cổ, thấp giọng nói : « Nô tài hiểu rõ. »

Hắn làm sao hiểu được ưu thương của quả nhân !

Ta vạn phần bi phẫn hướng phòng ngủ Bùi Tranh mà đi đến, có một loại bi tráng thấy chết không sờn.

« Lão gia. » Tiểu đồng gõ gõ cửa, hồi lâu sau, trong phòng mới truyền đến tiếng bước chân, mở cửa là một thị nữ trẻ tuổi mĩ mạo, nhỏ nhẹ nói, « Lão gia đang ngủ, có chuyện gì ngày mai nói sau. »

Tiểu đồng liếc nhìn ta một cái, thị nữ kia cũng quay đầu sang nhìn ta, mờ mịt một lúc lâu, rốt cuộc mới phản ứng lại, khẽ quỳ gối, ta khoát tay, thấp giọng hỏi : « Hắn thực bị bệnh sao ? » Bệnh gì a ? »

Bát trong tay thị nữ là bát không, còn lưu lại chút đáy, nhìn qua hình như là nước thuốc.

Thị nữ gât gật đầu, cũng nhẹ giọng trả lời ta : « Lão gia không nói, là tự mình lấy thuốc. »

Hắn thao Ngũ cha của ta học qua y thuật, tinh thông thế nào không biết, nhưng tốt xấu cũng biết dùng thuốc.

Ta cảm thấy chuyện sắp làm có khả năng là có chút dọa người, nên bảo bọn họ đều lui ra, một mình khiêng một túi lớn công văn tấu chương vào phòng.

Vào cửa, bên phải là thư phòng nhỏ, bên trái là giường hắn.

« Xuân La... » Trên giường truyền đến tiếng chuyển mình, sau đó nhẹ nhàng mở miệng gọi tên, giọng nói có chút khàn khàn, hình như không phải giả bộ.

« Xuân La, rót chén nước. » Hắn hít sâu một hơi, nghe tiếng như là theo giường ngồi dậy.

Xuân La hẳn là thị nữ vừa rồi mới ra ngoài. Ta liếc bộ ấm chén trên bàn một cái, ho nhẹ một tiếng nói : « Bùi ái khanh à... »

Giường bên kia yên tĩnh một lát, sau đó truyền đến giọng nói khàn khàn, mỉm cười chậm rãi đáp : « Thảo dân có bệnh trong người, không thể cung nghênh thánh giá, mong bệ hạ thứ tội. »

Hai chữ « thảo dân » này của hắn, quả nhân nghe thấy rất không được tự nhiên.

« Bùi ái khanh à, việc từ quan này là khanh chính mình đề xuất, quả nhân còn chưa phê chuẩn ! » Ta mỉm cười nói.

« Thảo dân tội ác tày trời, bệ hạ không trách tội đã là hoàng ân, không dám lại ham chiến quyền vị ? » Hắn cười nói, lại ho nhẹ hai tiếng.

Tim ta khẽ nảy lên. « Khanh làm sao vậy ? Bị bệnh thật ư ? »

« Bệ hạ không tin sao ? »

Ta nào biết câu nào của hắn là thực, câu nào là giả, chỉ là bệnh này nhìn qua mặc dù không phải là giả, nhưng cũng rấ