
ta, nhận lộc của vua, trung với vua, san sẻ gánh nặng, những chuyện như thế này, quả nhân hy vọng sau này sẽ không xảy ra nữa. Nếu như tái phạm, thì thứ bị quẳng vào lò lửa này, sẽ không chỉ lại là tập chứng cứ phạm tội thôi đâu!"
Quần thần hô to ba lần : “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế …”
Ta ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Dị Đạo Lâm, đen tối thâm trầm, giằng co một lát, hắn rốt cuộc cũng quỳ gối, hô ba lần vạn tuế.
Ta xoay người bước lên ghế rồng, Bùi Tranh mỉm cười nhìn ta, ta nhất thời cảm thấy có chút khốn đốn như bị người ta nhìn thấu, đưa tay sờ sờ mũi che giấu, hơi cúi đầu.
Ngồi trên ghế rồng, ta cất cao giọng: “Từ hôm nay, Bùi Tranh từ chức thừa tướng, bởi vậy sẽ phế luôn chức Thừa tướng, chú trọng tam công, cùng quản lý nội các. Chức Đại tư mã sẽ do Dị Đạo Lâm đảm nhiệm, Tô ngự sử chuyển sang nhậm chức Đại tư không, chư vị có dị nghị gì không?”
“Chúng thần không dị nghị.”
Ta cười cười, nhìn về phía Dị Đạo Lâm, “Vụ án Nam Hoài Vương do khanh và Tô Quân cùng phụ trách, trong 3 ngày, phải tóm được Nam Hoài Vương!”
Hai người chắp tay nói: “Vi thần lĩnh chỉ.”
Sau khi bãi triều, trong tuyên thất, Dị Đạo Lâm nói với ta: "Vi thần thật không ngờ, bệ hạ lại đốt chứng cứ phạm tội."
Ta ngồi xếp bằng trước án (bàn dài), bất đắc dĩ cười: "Không đốt thì còn có thể làm gì? Luật pháp không phải để trị số đông ... Dị khanh gia, vụ án này khanh toàn quyền điều tra, kẻ dính líu đông như vậy, tiền thất thoát lớn như vậy, trong lòng khanh biết rõ, khanh thử tự hỏi, sau khi nhổ sạch đám rễ thối này rồi, có thể trong khoảng thời gian ngắn mà gây dựng được đám nòng cốt hoàn toàn sạch sẽ sao?”
Dị Đạo Lâm im lặng.
“Tiền hủ hậu kế, hoặc 10 năm, hoặc 20 năm, nước quá trong ắt không có cá, trong triều không có khả năng hoàn toàn sạch sẽ. Thời trẻ học tập vất vả là mong cứu giúp trăm họ, đến khi vào tới vũng bùn này rồi, mấy ai còn giữ được hoài bão như vậy nữa ... nhạt đi rồi, chẳng còn nữa rồi. Trong triều quan trên tứ phẩm cứ thế mà tra xét thì chẳng có lấy một kẻ sạch sẽ. Qủa nhân giết hết được sao?” Ta lắc đầu, thở dài, “Không giết hết được … Ngàn năm lịch sử, xưa nay chưa ai có thể quét sạch đám ung nhọt này, quả nhân cũng tự biết không thể. Chỉ cần bọn họ đều trung với quả nhân, những việc nhỏ, cũng có thể giả bộ mắt điếc tai ngơ. Bùi đảng, Tô đảng, Nam Hoài Vương đảng, từ nay có thể biến thành vương đảng, như vậy cũng đủ rồi."
Dị Đạo Lâm nói: “Hy vọng có thể như mong muốn của bệ hạ.”
Ta thở dài cười khổ: “Trước phải rút được cái gai trong thịt – Nam Hoài Vương này đã rồi hãy nói. Lưu Lăng vẫn chưa cung khải sao?”
Dị Đạo Lâm lắc lắc đầu: “Nam Hoài Vương nếu đế con gái ruột đi thử Tô Quân, chỉ sợ tình cha con cũng lạnh nhạt, ngay cả con gái cũng có thể vứt bỏ, sợ là cũng không cho cô ta biết là chính mình đã bị bỏ rơi rồi.”
“Bên phía Tô Quân thế nào rồi?” Ta nghĩ lại lúc lên triều hôm nay chàng khá im lặng, đột nhiên cảm thấy chùng lòng.
“Hôm qua đi bắt một đêm không có kết quả, trong cung ngoài cung đều tra xét, nhưng Nam Hoài Vương vô cùng giảo hoạt, chỉ sợ không dễ lộ mặt như vậy.”
Ta đau đầu day thái dương, “Bắt tất cả thân tín của hắn, xử trảm, chiêu hàng thân binh ngoài thành, phái người ở phía Nam tịch biên nhà của hắn, theo lệ là tịch biên cửu tộc, nhưng vì tân hôn của quả nhân, đại xá thiên hạ, sửa thành tội lưu đày …”
“Bệ hạ …” Dị Đạo Lâm dừng một chút, đắn đo hỏi, “Người đã từng hỏi Phượng quân, chỗ Nam Hoài Vương có thể ẩn trốn chưa.”
Ta sững người, "Chưa, sao vậy?”
Dị Đạo Lâm nói: “Phượng quân cũng từng cấu kết với Nam Hoài Vương, mục đích là gì, vi thần mặc dù không biết, nhưng quan hệ hai bên không phải tầm thường. Có lẽ Nam Hoài Vương ẩn náu chỗ nào, Phượng quân có thể đoán được một chút.”
Ta biết hắn không thích bàn chuyện công với ta ở trên giường, bởi vậy cũng không muốn lại đi làm phiền hắn, hôm nay còn tước chức quan của hắn.
Ta lặng lẽ thở dài: "Dị khanh gia, Bùi Tranh, là thanh đao sắc bén …”
Dị Đạo Lâm giật mình nói: “Qủa thực là như vậy.”
“Qủa nhân lại đặt hắn ở đầu giường làm đồ trang trí, hắn có khi nào ôm oán hận trong lòng hay không …”
Dị Đạo Lâm cúi đầu vội ho một tiếng, lúng túng nói: “Đó là chuyện nhà của bệ hạ.”
Ta cũng hiểu được mình vừa nói lỡ, bất đắc dĩ cười nói: “Khanh nói phải, quả nhân sẽ đi hỏi hắn, khanh tạm lui đi.”
Phiền , thật phiền …
Ta hết nhìn lòng bàn tay lại tới mu bàn tay, vẫn không nghĩ ra được cách nào vẹn cả đôi đường.
“Tiểu Lộ Tử, Phượng quân đâu.” Ta chậm chạp kêu.
Tiểu Lộ Tử tiến từng bước nhỏ từ ngoài cửa chạy vào, đáp: “Bẩm bệ hạ, Phượng quân đang ở tẩm cung.”
Ta nhấc vạt áo đứng dậy, nói: “Bãi giá.”
So với ta một mình phiền não, chi bằng kéo hắn cùng phiền não theo.
Ta thật vất vả mới thu lại được quyền lực a … Rốt cuộc là nên buông, hay là không đây?
Đến lúc này ta mới hiểu được lời quốc sư năm đó, làm vua một nước, không thể có trái tim, không thể động tình. Tìm một kẻ mình không thật thích mà cũng không quá đáng ghét chung sống cả đời thì tốt rồi, như vậy cũng không cần lo hắn buồn lòng, không cần sợ hắn phải ch