
hẽ nói: “Không sợ!"
Hắn ngẩn người, tay trái chạm nhẹ vào nơi ta vừa lướt qua, hồi lâu sau, trên môi từ từ lộ ra chút ý cười sâu sắc.
Ta hỏi hắn: “Bùi Tranh, vì sao người lại thích ta?"
Hắn nói: "Nàng hỏi câu này rất nhiều lần."
Ta nói: “Nhưng ta vẫn không biết là vì sao.”
Hắn nói: “Tình không biết bắt đầu từ đâu, từ từ mà sâu sắc."
Tay ta trượt từ sau gáy hắn vào trong vạt áo, kéo áo ngoài của hắn xuống, chẳng còn gì cách trở mà vuốt ve tấm lưng khỏe khoắn, rắn chắc , tay hắn phủ lên ngực ta nhẹ nhàng vuốt ve, đầu ngón tay lướt qua đầu ngực, tê dại trong nháy mắt khiến lưng ta căng ra, cong người lên hướng về phía hắn. Những nụ hôn nóng ấm, ẩm ướt men theo cằm, cổ, xương quai xanh mà xuống, dừng lại trước ngực ta, ta mở mắt nhìn hắn, hắn lại đột nhiên dừng lại, như là chịu đựng thống khổ cực lớn, giúp ta kéo lại vạt áo.
“Vì sao…” Ta ôm chặt cổ hắn, nửa là bất mãn nửa là u oán. Lần đầu tiên chủ động cầu hoan, lại bị hắn cự tuyệt, rõ ràng trong mắt hắn lửa dục còn đang cháy rừng rực, vật nào đó đang tì trên người ta vẫn nóng bỏng, cứng rắn như trước.
Giọng hắn khàn khàn trầm thấp: “Chúng ta còn có cả đời, không cần vội.” Tuy nói vậy, môi hắn vẫn lưu luyến trên mặt, trên môi ta mãi không chịu rời đi, một tiếng than nhẹ như là rên rỉ tràn ra khỏi yết hầu, yết hầu trượt lên trượt xuống, “Mai nàng phải mặc lễ phục nặng trĩu diễu phố đi tế Thái Miếu, đêm nay ta mà muốn nàng, ngày mai nàng còn đi được sao?”
Mặt ta lúc này mới cảm giác được nhiệt độ kinh người.
“Bùi Tranh” … Ta vòng tay ôm cổ hắn, dựa vào lòng hắn thì thầm.
Hắn cười khẽ nói: “Ta đây.”
Ta nói: “Ngươi chịu đựng khổ sở như vậy, muốn ta giúp ngươi không …” Ta đè thấp giọng bổ sung: “Bằng tay.”
Hắn đờ người một lúc, búng nhẹ một cái vào trán ta, cười nói: "Bệ hạ, quá hoang, dâm.”
--------------------------
Mẫu thân nâng cái mũ cực lớn lên, oán trách: “Vì sao Đậu Đậu thành thân, mà mũ ta phải đội còn lớn hơn cả nó?”
Phụ quân thở dài: “Nàng đã than thở cả buổi sáng rồi đấy.”
Nhị cha không nhìn bà.
Tam cha đã chẳng còn kiên nhẫn, ông và Tứ cha cùng bới móc lẫn nhau để giết thời gian.
Ngũ cha do dự nhìn bình thuốc bên tay trái, lại nhìn lọ thuốc mỡ bên tay phải, hai hàng lông mày đẹp đẽ xoắn hết cả lại, sau đó giương mắt hỏi ta: "Đậu Đậu, con thích dùng thuốc mỡ hay là thuốc nước?"
Tháng bảy thật là nóng a….
Ta quay đầu nói với Tiểu Lộ Tử: “Quạt mạnh lên một chút!" Lại quay đầu nói với Ngũ cha: “Dùng hết ạ.”
Ngũ cha sửng sốt, lập tức gật đầu nói: “Có lý.”
Đừng nghĩ xiên xẹo, chỉ là thuốc chống nóng thôi.
Mũ mão tuy rằng đã nhẹ đi không ít, nhưng mà lễ phục trên mình vẫn là trong ba tầng, ngoài ba tầng như trước, mặt trời chói chang chiếu vào đầu, mồ hôi ta đã túa ra như tắm rồi, ướt sũng từ chân tóc đến ngọn tóc. Ngũ cha để ta uống thuốc nước, lại bôi thuốc mỡ lên huyệt thái dương của ta, cuối cùng mới khiến ta tỉnh táo được một chút.
Lấy Bùi Tranh, chả dễ tí nào.
Lập một Phượng quân đã vất vả như thế, chả trách Đại Trần ta xưa nay theo chế độ một vợ một chồng.
Theo lễ, vốn là ta phải tự mình đến phủ Thừa tướng đón hắn, sau đó ngồi xe ngựa diễu qua phía Đông thành đến Thái Miếu, ở Thái miếu ba quỳ chín lạy bái tế trời đất cùng liệt tổ liệt tông, sau lại từ Thái miếu diễu qua phía Tây thành một vòng rồi mới về hoàng cung. Vẫn chưa hết, còn phải lạy thân sinh phụ mẫu, sau đó nhận lạy của bá quan. Bái lạy xong thì cũng đã đến tối, lúc này mới bắt đầu dạ yến, nửa canh giờ là ca múa, tiệc rượu, sau đó lên lầu trên cổng thành xem bắn pháo hoa khắp thành, nhận bái lạy của dân chúng, cuối cùng mới đưa vào động phòng, nếu còn có sức lực sinh hoạt vợ chồng, thì vua đây xét về mặt thể lực thôi cũng đáng làm tấm gương mẫu mực cho dân chúng rồi.
Ta còn chưa tới phủ Thừa tướng, cả người cũng sắp bốc hơi hết, nếu không phải có Tiểu Lộ Tử đỡ, chỉ sợ sớm đã hóa thành một bãi mồ hôi cứ thế chảy về phía đông mất rồi.
Mấy vị phụ thân lực bất tòng tâm.
Phụ quân: “Hay là truyền cho nó chút nội công?"
Nhị cha lắc đầu: “Ta luyện nội công thuần dương."
Tam cha: “Ta cũng vậy.”
Tứ cha: “Ta cũng vậy.”
Ngũ cha: “Ta cũng thế.”
Mẫu thân. “Nội công của ta bị phế mất rồi.”
“Liên cô đang ở đâu…” Ta ôm tia hy vọng cuối cùng mà hỏi.
“Lo A Tự quấy rối nên đã sai Liên Nhi xách nó đi xa một chút.” Mẫu thân nhìn phía chân trời xa xăm, rầu rĩ nói, “Không biết xách đi nơi nào rồi …”
Ngũ cha cho ta uống thuốc rồi lại bôi thêm ngoài da, đau buồn nhìn ta: “Ngũ cha không thể rèn con thành mình đồng da sắt, là ngũ cha bất tài.”
Ta thở dài, cáo biệt lục thân, chuẩn bị tới phủ Thừa tướng đón dâu ;)); mỗi bước đều như dẫm trên đống bông, thở hồng hộc, hỏi: "Còn bao lâu mới đến phủ Thừa tướng?”
(lục thân: người thân bao gồm cha, mẹ, anh, em, vợ, con)
Trước đây chưa từng cảm thấy đoạn đường này dài như vậy a.
“Sắp đến rồi, bệ hạ đừng nóng vội, còn kém một khắc nữa mới tới giờ lành."
(1 khắc = 15’)
Qủa nhân thế nhưng vẫn còn đến sớm!
Ta u buồn nhìn tấm biển phủ Thừa tướng, đã đi ngang qua vài lần, đã vào trong vài lần, sau này, phủ đệ này sắp phải tha