Snack's 1967
Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324730

Bình chọn: 8.5.00/10/473 lượt.

ác,

không thể để ám vệ rời khỏi người!"

"Trẫm biết, Đệ cũng nên cẩn

thận một chút! Lúc đi mang theo nhiều người một chút!" Long Ngự Thiên lo lắng nói."Dạ, Thần Đệ cáo lui!" Long Ngạo Thiên khom người rời đi.

"Lý Tắc, Bổn vương không còn thời gian để trở về vương phủ, ngươi phái

người truyền lời cho vương phi, nói với nàng trước khi bổn Vương trở về

không được làm chuyện gì bất lợi đối với Trắc vương phi, trước mắt đem

trắc vương phi giam lỏng ở "Hà Nguyệt trai" là được, nhưng mà cấm không

cho phép bất luận kẻ nào bước vào "Hà Nguyệt trai" một bước, người vi

phạm, chém! Tất cả chờ sau khi Bổn vương trở về phủ tự mình xử lý." Long Ngạo Thiên nhanh chóng phân phó, "Ngươi cùng Bổn vương cấp tốc lên

đường trước, kêu Lý Thông điều binh mã đến trạm dịch trước mặt tiếp

ứng.”

"Dạ, Vương Gia, thuộc hạ lập tức đi an bài." Lý Tắc vội lui xuống sắp xếp người ngựa, khoảng một khắc sau, Long Ngạo Thiên mang

theo mười thị vệ bên người thúc ngựa rời đi.

Trong phủ Trang

Thân Vương, Thượng Quan Vũ Điệp nghe được hạ nhân sau khi trở lại truyền lệnh của Long Ngạo Thiên, xem ra ý tứ là sẽ xử phạt nhẹ với Lê Lạc

Tuyết rồi, nếu nói như vậy, một khi Lê Lạc Tuyết yêu cầu Long Ngạo Thiên điều tra kỹ, nhất định sẽ tra tới trên đầu nàng, cho nên nàng chỉ có

thể ra tay trước thì mới chiếm được lợi thế, Thượng Quan Vũ Điệp tự suy

xét trong lòng, một kế hoạch càng ngày càng độc ác nổi lên trong lòng

nàng.

"Hà Nguyệt trai" sao? Chỉ sợ ngươi vĩnh viễn không thể về

được "Hà Nguyệt trai" rồi!" Thượng Quan Vũ Điệp cười lạnh, "A Lục, chuẩn bị một chén thuốc, trong địa lao khí lạnh rất nặng, chúng ta mang thuốc tới cho trắc vương phi an thai!" "Dạ, nô tỳ đi ngay." A Lục cười trả

lời một cách sâu xa, rồi đi ra ngoài.

Bầu trời u ám, từng bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, tháng mười hai tuyết rơi đầy trời.

Ở một nơi âm u trong trong đại lao, chỉ còn một ánh nến le lói cháy sắp

hết, trên mặt đất là lớp cỏ khô, có một nữ tử nằm nghiêng trên đó, hai

mắt đầy lệ, sắc mặt tái nhợt, trên miệng còn đọng vết máu chưa khô, trên môi mấp máy nhưng không thốt ra được một câu nào.

Ánh mắt nhìn

chằm chằm vách nhà lao như không có tiêu cự, dường như muốn nhìn xuyên

qua mà không thể được, “Tại sao, tại sao chàng không tin tưởng thiếp,

tình yêu chàng dành cho thiếp chỉ có như vậy thôi sao?”. Lạc Tuyết rất

lâu sau mới nhỏ giọng thì thầm.

"Người đâu! Mở cửa lao!" Một nữ

tử duyên dáng, sang trọng không nhanh không chậm nói ra, thị vệ canh cửa nghe được giọng nói không giận mà uy đó, vội quỳ xuống hành lễ: "Nô tài tham kiến vương phi!"

"Đứng lên đi, ta muốn đi vào!" Vương phi

Thượng Quan Vũ Điệp nhìn về phía thị vệ."Bẩm Vương phi, lúc nãy Vương

Gia phân phó chờ người trở về phủ sẽ đích thân xử lý xử lý sau, người

khác nhất định không cho đụng vào!" Thị vệ nơm nớp lo sợ nói.

"Vậy sao? Nếu ngươi đã gọi ta một tiếng Vương phi, như vậy Vương gia không ở đây ta là người lớn nhất, phu quân có chuyện người làm thê tử như ta

phải gánh vác thay, thì có vấn đề gì sao? Hơn nữa, ta là phụng lệnh

Vương gia tới, Vương gia muốn ta đưa trắc vương phi vào giam lỏng trong

“Hà Nguyệt trai”, ta không được vào trong, làm sao có thể đưa nàng ta ra ngoài? Huống chi, Thượng Quan Vũ Diệp ta mà ai mà ngươi cũng giám ngăn

cản?" Trên môi Thượng Quan Vũ Điệp cười nhẹ nhàng, thị vệ cúi mặt, người Thượng Quan gia ở khắp nơi thiên hạ ai dám trêu vào? Ngoan ngoãn mở ra

cửa tù, để người đi vào, sau đó xoay người canh giữ ở cửa, không dám

nhìn vào trong.

"Lạc Tuyết muội muội, tỷ tỷ tới thăm muội đây!" Thượng Quan Vũ Điệp đứng ở trước mặt Lạc Tuyết khẽ cười.

Lê Lạc Tuyết nhẹ nhàng mở mắt, giọng nói nhỏ như thì thầm: "Tại sao? Tại sao chúng ta không thể cùng nhau chung sống?"

Vương phi cười lộ lúm đồng tiền như hoa: "Bởi vì ngươi, nên ta không có được

tình yêu của Vương gia, và bởi vì đứa nhỏ trong bụng ngươi nếu được sinh ra, thì về sau con trai của ta không có cơ hội thừa kế vương vị, ngươi

nói ta có thể để ngươi sống sót được sao?"

"Ha ha, ta suy nghĩ

không biết lý do là vì sao? Thì ra tranh giành tình cảm mới là chính?”

Lê Lạc Tuyết im lặng nhìn dung nhan xinh đẹp kia nói, "Ngươi muốn giết

ta?"

"Không, ta muốn làm cho ngươi sống không bằng chết. . . . . . Ha ha. . . . . . Đây chính hậu quả của ngươi, "Kinh Thành đệ nhất mỹ

nhân" cam tâm tình nguyện gả vào Trang vương phủ làm thiếp! Lúc đầu ta

cầu xin Vương Gia không nên cưới ngươi, nhưng chàng cố tình không nghe. . . . . ." Thượng Quan Vũ Điệp dịu dàng cười, sau đó nhận lấy một chén

thuốc từ trong tay nha hoàn, hai tay của Lạc Tuyết bị người gữi chặt,

người không thể cử động, chỉ có thể nhìn chén thuốc phá thai kia toàn bộ chảy vào trong miệng mình.

"Ngươi chưa từng nghĩ đến đúng

không? Thật ra ta biết võ công? Ha ha." Nụ cười này trong đêm đen làm

lòng người phát run, làm người ta hít thở không thông.

Trên tay

nàng ta cầm một thanh kiếm sắc, dùng chiêu thức tuyệt mĩ chém xuống, máu tươi phun ra như mưa đầu thu, không ngừng mà càng lúc càng nhiều, nhiễm đỏ cả xiêm y màu tím của Lạc Tuyêt, c