
ân tương ái chân thành mỉm cười với nàng.
Long Hiểu Vân lôi kéo Long Liễm Thần cười hăng hắc chạy đến trước mặt Phượng Triêu Hoa nói: “Kinh hỉ không?”
Phượng Triêu Hoa liếc qua nam thanh niên đang cố gắng kiềm chế nụ cười với vẻ mặt không cảm xúc, không vui nói, “Có kinh vô hỷ.”
Long Hiểu Vân níu tay áo Phượng Triêu Hoa làm nũng nói, “Đừng vậy mà, ta tìm được tam ca rồi nè!”
“Ngươi có thể lựa chọn cách thức khác để diễn tả vui sướng trong lòng.” Phượng Triêu Hoa nói.
“Hắc hắc…” Long Hiểu Vân le lưỡi cười gượng hai tiếng, cúi đầu tỏ vẻ nàng biết sai rồi.
Phượng Triêu Hoa hết nói nổi lắc lắc đầu, nhìn Long Liễm Thần nói, “Huynh tới
đúng lúc lắm, một bệnh nhân, một thiên kim yếu ớt, tất cả đều giao lại
cho huynh.”
“Bệnh nhân?” Long Hiểu Vân ngạc nhiên nói.
“Tên thị vệ kia của ngươi.”
Long Hiểu Vân kinh hãi, “Sao Long Thất lại bị bệnh chứ!” Long Thất kia chính là một Long Thất có võ công cao cường không gì làm không được! Sao lại
trở thành bệnh nhân?
Nhưng biểu hiện của Long Liễm Thần thì vô cùng bình tĩnh, hiển nhiên y sớm đã biết chuyện của Long Thất.
Vỗ vỗ đầu tiểu muội mình, Long Liễm Thần nói: “Đừng lo lắng, hắn sẽ không sao.”
Long Hiểu Vân gật gật đầu, nhưng trên mặt vẫn không hết vẻ lo lắng.
“Ta cho rằng lần gặp mặt kế tiếp sẽ tái ngộ ở Nam Lăng.” Long Liễm Thần nhìn Phượng Triêu Hoa nói.
Phượng Triêu Hoa nhíu mày, “Huynh xuất hiện ở nơi này, ta cũng thật bất ngờ.”
Theo lý thuyết, hắn sớm nên đến Nam Lăng rồi mới đúng.
“Trên đường đi qua nơi này, thuận đường ghé lại thăm bạn cũ.” Long Liễm Thần đơn giản giải thích.
Phượng Triêu Hoa khẽ cười một tiếng, cũng không để ý nói, “Xem ra, người đến
Trường Phong bái phỏng ‘bạn cũ’ quả thật không ít, ngay cả Long huynh
cũng gia nhập trong hàng ngũ đó à.”
Long Liễm Thần cũng cười, nụ cười ấm áp như gió xuân, “Phượng huynh cũng đến bái phỏng bạn cũ sao?”
Phượng Triêu Hoa nhìn tới một người giang hồ tay cầm đại đao đi vào khách điếm Thiên Nhất, lạnh nhạt nói, “Cứ cho là thế đi.”
Lúc này, từ sau lưng truyền đến giọng nói oang oang.... “Thất thiếu, thật không ngờ nhanh như thế đã được gặp lại huynh!”
Phượng Triêu Hoa nghe tiếng quay đầu lại nói: “Thật là trùng hợp.”
Long Hiểu Vân ngược lại hếch mũi lên, lớn tiếng ‘hừ’ lại nói: “Không có
trùng hợp đâu! Ai biết được có phải mấy người âm thầm đuổi theo hay
không?”
“Êh.... Tên tiểu tử này….” Đột nhiên thấy người bên cạnh
nàng thì Kim lão tam bị nghẹn lời, miệng há to đến có thể nhét vừa quả
trứng vịt.
Kim lão đại vội vàng hành lễ với Long Liễm Thần, “Xin ra mắt…”
“Không cần. Lễ lớn này đợi sau khi gặp được đại ca ta rồi hãy làm.” Long Liễm Thần ý vị sâu xa nhìn Kim lão đại.
Kim lão đại thoáng kinh ngạc ngay sau đó nói, “Dạ, Nhị gia.”
“Sao lại thành Nhị…”
“Lão Tam!” Kim lão đại khiển trách.
Kim lão tam tức khắc vội vàng ngậm miệng, mặc dù hắn vẫn không hiểu tại sao Kim lão đại lại khiển trách hắn.
Thấy thế, Phượng Triêu Hoa gửi cho Long Liễm Thần nụ cười vô cùng bí ẩn,
nói: “Em ruột của lão đại Long đứng đầu mười hai trại sáu tỉnh Tây Nam,
hạnh ngộ, hạnh ngộ.”
Long Liễm Thần gặp phải tình hình này biểu hiện tương đối bình tĩnh, “Đều là bằng hữu cũ, cần gì khách khí như thế?”
“Tam ca, các người đang giở trò quỷ gì vậy?” Vẻ mặt Long Hiểu Vân mờ mịt
không thua gì Kim lão tam. Tam ca thân thiết nhất của nàng đã trở thành
anh em với đầu lĩnh cường đạo từ khi nào vậy chứ?
Long Liễm Thần vỗ vỗ lưng của nàng, “Đi vào rồi nói.”
“Nhị gia, ngài và Thất thiếu từ từ nói chuyện. Chúng tôi đi đăng ký phòng trước.” Kim lão đại nói.
Long Liễm Thần khẽ gật đầu ý bảo họ cứ tự nhiên. Nếu không phải trông thấy
Hiểu Vân một thân một mình đi lung tung ở trên đường mà Long Thất lại
không đi theo nàng, hắn sẽ không xuất hiện, càng sẽ không suýt nữa bại
lộ thân phận. Bọn họ chạm mặt nhau ở chỗ này không có trong kế hoạch của hắn, mà để Phượng thất nhìn thấy lại là thêm việc ngoài ý muốn trong
việc ngoài ý muốn.
***
Bên trong phòng.
“Không phải huynh nói Long Thất ở đây sao?” Long Hiểu Vân ngạc nhiên hỏi.
Phượng Triêu Hoa cũng có chút nghi ngờ. Người đâu rồi?
“Tự rời đi rồi.” Long Liễm Thần nói.
“Nhiệm vụ của hắn là phải luôn luôn ở bên cạnh bảo vệ muội, tại sao một tiếng cũng không nói mà bỏ đi như vậy?”
Long Liễm Thần suy nghĩ một chút rồi nói như thật, “Có lẽ đột nhiên có việc gấp.”
“Nhưng....”
“Muội còn chưa nói cho ta biết tại sao không nghe lời ta chạy tới nơi này hả?”
“A..... Cái này....Muội.....” Long Hiểu Vân bắt đầu cắn đầu ngón tay, nhìn Phượng Triêu Hoa cầu giúp đỡ.
Nhưng Phượng Triêu Hoa lại chuyên chú nhìn ngoài cửa sổ, không hề có ý định giải vây giúp nàng.
“Phượng huynh có thể tránh đi một lát được không?” Long Liễm Thần nói.
Phượng Triêu Hoa nghe thấy thế, mi đen nhếch lên, hai hàng lông mày nhíu lại,
ánh mắt mang theo nghi ngờ hờ hững nhìn về phía ý nói: “Cái gì?”
“Ta có vài lời muốn nói riêng với muội ấy.” Long Liễm Thần nói.
Phượng Triêu Hoa thu lại phiến môi thản nhiên nói, “Đi đi. Nói xong rồi thì
tiện thể thuê riêng cho nàng ta một gian phòng.” Giọng nói tư