
o yến hội sao?” Phương Nhất Chước lo lắng, “Đó không phải kháng chỉ à, nếu như để hoàng thượng biết…”
“Nương tử, Cảnh Mạn cũng ở đó, hôm nay hắn muốn tạo phản, hắn hận nàng như vậy, ta làm sao có thể để nàng đến đó một mình!”
Phương Nhất Chước có chút lo lắng, nghĩ nghĩ, rồi tiến lại gần hôn Thẩm Dũng
một cái: “Ừ, được! Cùng lắm nếu hoàng thượng muốn lấy mạng chàng, ta sẽ
theo cùng.”
Thẩm Dũng cười hì hì ghé nửa bên mặt còn lại: “Nương tử, còn bên này nữa!”
Phương Nhất Chước cười cười, nhưng vẫn hôn hắn một cái, Thẩm Dũng vui mừng,
đảo mắt thấy trên bàn có một mâm tiệc rượu lớn, những tất cả đều là một
phần rất nhỏ, liền hỏi: “Nương tử, làm cái gì đây?”
Phương Nhất Chước cười cười, nói: “Nhất Chước yến.”
“Nhất Chước yến?” Thẩm Dũng khó hiểu, duỗi tay muốn cầm lấy cái đĩa.
“Không được ăn!” Phương Nhất Chước bắt lấy tay Thẩm Dũng, “Đây là thức ăn làm cho Hoàng Thượng!”
Thẩm Dũng bĩu môi, nói: “Nương tử, sao nàng lại đối tốt với một nam nhân khác hơn cả tướng công mình?”
“Lại huyên thuyên rồi” Phương Nhất Chước trừng mắt hắn một cái, nói: “Hôm
nay nếu Cảnh Mạn dấy binh thành công hoặc là Hoàng Thượng kết tội chàng
kháng chỉ, chàng và ta sẽ rơi vào hiểm cảnh, cho nên ta muốn làm chút đồ ăn thật ngon. Nếu mọi chuyện được thuận lợi hóa giải, ta đây cũng không ở lại kinh thành nữa, chúng ta lập tức sẽ quay về Đông Hạng phủ, cho
nên phải cáo biệt với Hoàng Thượng, Nhất Chước yến là ta làm riêng cho
người, ta cũng không biết đến tột cùng ai mới là cha ruột của ta, nhưng
coi như thể hiện hiếu tâm, dù là cha nuôi cũng không sao.”
Thẩm
Dũng nhíu mày: “Ừ… Nhưng nương tử à, nàng hiếu thuận là một chuyện, còn
tướng công đang rất đói! Hai ta không chừng sẽ thành uyên ương bỏ mạng,
nàng muốn ta làm quỷ đói sao?”
Phương Nhất Chước bất đắc dĩ nhìn hắn, thở dài, rồi lấy một hộp thức ăn ra: “Chàng có ngửi thấy mùi gì không?”
“Cái gì?” Thẩm Dũng thấy hộp thức ăn tinh xảo, duỗi tay đón lấy.
Nhất Chước ở bên cạnh cười nói: “Giống thức ăn ở trên bàn kia, Nhất Chước
yến.” Nói rồi còn đưa tay nắm lấy mũi Thẩm Dũng, “Làm sao có thể thiếu
phần của chàng!”
Trên tay Thẩm Dũng đang cầm hộp thức ăn, vì thế dùng hông đụng nhẹ vào thắt lưng của Nhất Chước, cười nói: “Nương tử à, thật ra để cho ta ăn nàng, so với việc ăn hết chỗ này còn no hơn!”
Phương Nhất Chước không nghe nổi nữa, đá Thẩm Dũng: “Đừng dài dòng, ăn xong, chúng ta còn phải ra trận!”
“Ừ!” Thói lưu manh nhiều năm của Thẩm Dũng lại dâng lên, gật đầu, “Đúng, lát nữa còn phải đánh nhau nữa!”
Nói rồi mở hộp thức ăn ra, cùng Phương Nhất Chước nàng một miếng ta một
miếng đến ngọt ngào, mọi nỗi lo lắng trong lòng tan biến hết.
Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước ăn xong cơm, một
lát sau có thái giám đến truyền chỉ, nói yến hội sắp bắt đầu, Hoàng
Thượng muốn công chúa đến dự. Trân phi suy nghĩ vô cùng chu đáo, phái
người đưa đến cho Phương Nhất Chước một bộ y phục của công chúa vô cùng
đẹp mắt, Phương Nhất Chước thay xong, Thẩm Dũng nhìn thấy nàng mà há hốc mồm, lại nhìn lại bộ dạng của mình, nhịn không được mà mắng người: “Đều tại lão hoàng đế hồ đồ, không để cho lão tử ăn mặc đẹp một chút, nương
tử giống như cành vàng lá ngọc, còn ta lại giống như củ hành.”
Phương Nhất Chước nở nụ cười, duỗi tay kéo Thẩm Dũng: “Tướng công, cho dù chàng là củ hành, cũng là củ hành mà ta thích nhất!”
Thẩm Dũng bị Phương Nhất Chước chọc cười, thôi không oán giận, hai người nắm tay, cùng đi ra ngoài, cho đếm tận cửa ngự hoa viên, mới buông tay ra,
Thẩm Dũng cúi đầu đi theo phía sau Nhất Chước.
Sau khi tiến vào ngự hoa viên, Phương Nhất Chước đi đến thỉnh an hoàng đế cùng Trân phi trước tiên.
Cảnh Vân Giai nhìn thấy Thẩm Dũng đi theo bên cạnh Nhất Chước thì nhịn không được mà cười một tiếng, gật đầu tự nói, tiểu tử này cũng có chút can
đảm, đúng là thật sự theo tới.
Phương Nhất Chước từ trong tay
Thẩm Dũng nhận lấy hộp thức ăn, đem thức ăn ở bên trong lần lượt bày ra
trước mắt hoàng đế, Cảnh Vân Giai sửng sốt nửa ngày, trong lòng cảm
động… Cảnh còn người mất, chớp mắt đã qua hai mươi năm, không nghĩ tới
hắn còn có cơ hội thưởng thức Nhất Chước yến.
Trong lòng Hoàng đế vui mừng, cùng Trân phi ăn thức ăn Nhất Chước dâng lên, Trân phi liên tục khen ngợi công chúa tay nghề tốt.
Phương Nhất Chước muốn cùng Thẩm Dũng trở về chỗ ngồi, nhưng hoàng đế đột
nhiên nói: “A, Nhất Chước, không nên mang theo hạ nhân bên người, để cho hắn lui xuống đi.”
Thẩm Dũng tức giận nhưng không thể tranh
cãi, trong lòng thầm mắng lão hồ đồ, ngươi cũng không ngẫm xem, tại sao
ta lại phải ở đây, chỉ vì nương tử thôi, nếu không hắn cũng không nguyện nhúng chân vào vũng nước đục này đâu!
Thẩm Dũng không muốn rời
đi, nhưng Phương Nhất Chước sợ hoàng đế trách phạt hắn, người nhất định
đã phát hiện ra Thẩm Dũng, nhưng chỉ muốn đuổi hắn ra ngoài, không cùng
hắn so đo là tốt rồi, nên cũng không muốn làm trái ý hoàng thượng, nháy
mắt ý bảo Thẩm Dũng ra ngoài trước.
Thẩm Dũng rất tức giận, tự
nói, ai nói không thể mang hạ nhân bên cạnh… hắn liếc mắt nhìn một thị
nữ bên người Trân phi