
Thiếu phu nhân nói là muốn ướp, nên trước phơi ra ngoài nắng cho khô chút.” Liên Nhi trả lời.
Thẩm Dũng lắc đầu, rau lại đem ra phơi nắng sao, liền cười hỏi, “Có phải Thiếu phu nhân đã hỏi ngươi là ai tới đúng không?”
“Đúng rồi.” Liên Nhi nháy mắt mấy cái.
Thẩm Dũng gật đầu, cũng không hỏi nữa, Liên Nhi này là nha đầu thẳng thắn,
tất nhiên sẽ nói là Phương Thọ tới, như vậy hiện tại trong lòng Phương
Nhất Chước chắc chắn đang bất ổn.
Để Liên Nhi đi, Thẩm Dũng vẫn
tiếp tục đi về phía phòng bếp, vào đến cửa thấy Phương Nhất Chước đang
đứng bên cạnh bếp lò đến xuất thần, nhưng bên trên bếp lại truyền ra một mùi hương khiến Thẩm Dũng có chút giật mình… Trước đây chưa từng ngửi
thấy a, cái gì mà lại thơm như vậy.
“Nương tử.” Thẩm Dũng vội chạy vào trong, khiến cho Phương Nhất Chước càng hoảng sợ.
“Cái gì thơm như vậy?” Thẩm Dũng nhấc lên nắp nồi, nhìn vào bên trong, thấy
bên trong là một nồi cơm lớn, màu trắng xanh giao nhau đẹp mắt vô cùng,
còn tỏa ra hương vị thơm ngào ngạt.
“Cơm đậu nành thịt mặn.”
Phương Nhất Chước nói, dùng cái môi xới cơm ra bát cho Thẩm Dũng, lại
bới xuống đáy nồi xúc lên miếng cháy khô vàng đặt vào một bát lớn, bên
trên có rắc thịt vụn, rồi đem qua.
Thẩm Dũng ăn một miếng, cơm
dẻo, đậu nành mềm mà thơm, thịt rất vừa miệng, miếng cháy lại càng thơm
giòn mang theo hương đậu nành tươi mát và thịt béo ngậy: “Nương tử, ăn
thật ngon.”
Phương Nhất Chước lại từ trong nồi khác múc ra một
chén canh trứng đậu nành, còn có một đĩa lạp xưởng xào rau xanh đặt lên
trên bàn.
Thẩm Dũng ngồi xuống ăn, liên tục khen ngon.
“Cái kia, tướng công.” Phương Nhất Chước cũng ngồi xuống, do dự một chút, duỗi tay nắm lấy ống tay áo Thẩm Dũng.
“Nương tử, sao lại không ăn?” Thẩm Dũng khó hiểu, chạy đi tự xới một chén cơm
cho mình, đưa cho Phương Nhất Chước chén cơm vừa rồi của hắn.
Phương Nhất Chước nhìn một chút, lại từ bọc nhỏ bên hông, lấy ra một tập ngân phiếu, đưa cho Thẩm Dũng.
“Oa.” Thẩm Dũng nhìn lướt qua, “Nhiều ngân phiếu như vậy?”
“Là… của hồi môn Phương Thọ đưa cho.” Phương Nhất Chước thành thật nói, “Muốn trả lại không?”
“Dựa vào cái gì?” Thẩm Dũng cười, “Đó là của hồi môn của Thẩm gia ta, đưa
đến lại đưa về, một phân tiền cũng không phải của bọn họ.”
“Ách…” Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi biết rồi sao?”
Thẩm Dũng cười xấu xa tiến lại gần, “Biết cái gì?”
Phương Nhất Chước nhìn hắn.
Thẩm Dũng đem chiếc đũa đưa cho nàng, cười nói: “Ngươi cho rằng cha mẹ ngốc sao, ngươi vào cửa một vài ngày đã biết rồi.”
“Cha và mẹ cũng…” Phương Nhất Chước có chút khẩn trương, Thẩm gia là gia
đình giàu có lại là quan, chuyện này đối với Thẩm gia… đúng là không
tốt.
“Ừ, cha mẹ nói: nếu ta khiến cho ngươi đau khổ sẽ làm thịt ta.” Thẩm Dũng cười nói.
Phương Nhất Chước sửng sốt, Thẩm Dũng tiến lại gần, miệng đầy mỡ dán sát vào
quai hàm của nàng, thổi một hơi: “Nương tử… xới cho ta một chén cơm
nữa.”
Vành mắt Phương Nhất Chước hồng hồng đi xới cơm cho Thẩm Dũng.
…
Đến khi Thẩm Dũng ăn hết bát thứ tư, còn lớn tiếng nói muốn uống nốt nước
sốt trứng trong nồi, Phương Nhất Chước liền nắm lấy chóp mũi Thẩm Dũng,
cười khẽ: “Đúng là thùng cơm!” Phương Thọ từ Thẩm phủ đi ra, có thể nói là vô
cùng mất hứng, vội vã trở về, vừa đi vừa nghĩ không biết nên nói với nữ
nhi thế nào. Bằng không, thẳng thắn nói Thẩm Dũng là một kẻ nhân phẩm
thấp kém, hoàn toàn không xứng với nàng, đỡ khiến sau này nữ nhi tiếc
nuối oán hận.
Thở dài, Phương lão gia bước vào cửa phủ, đến sân, liền thấy bên cạnh bàn đá ở chính giữa sân, khuê nữ nhà mình đang đứng
vẽ tranh dưới một gốc cây hoa đào.
Phương lão gia từ xa nhìn
lại, tấm tắc hai tiếng —— nhìn nha đầu bảo bối của hắn xem, muốn dáng
người có dáng người, muốn tư thái có tư thái, cầm kỳ thi họa loại nào
không tinh thông? Với điều kiện này thành hôn với người ở hoàng cung quý tộc cũng dư dả, làm gì phải chịu thiệt thòi lấy Thẩm Dũng chỉ là con
trai tri phủ.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn cũng thoải mái không ít, liền ho khan một tiếng, đi vào trong.
“Phụ thân.” Phương Dao ngẩng đầu nhìn thấy Phương Thọ thì cười hỏi, “Người đã trở về?”
“Đúng vậy. À, Dao nhi, Thẩm Dũng kia…” Phương lão gia vừa mới mở miệng, lại
thấy Phương Dao khoát tay áo, cười nói: “Ta chướng mắt hắn.”
“A?” Phương Thọ sửng sốt, hỏi: “Làm sao lại… Ngươi đã gặp qua hắn rồi sao?”
Phương Dao cười cười, nói: “Cha, lời đồn đúng là không thể tin, ta vốn cho
rằng Thẩm Dũng là một kẻ nhiệt tình với chính nghĩa, cho nên vừa rồi ở
trước cửa tửu lâu gần nha môn để nha hoàn Kinh Nhi giả trang thành một
nữ tử mang oan, nhiều người vây xem như vậy, duy chỉ có Thẩm Dũng đi qua lại chỉ lo cùng nương tử nói giỡn, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không,
nam tử lạnh lùng vô tâm, tự cao tự đại như vậy, nữ nhi chướng mắt.”
“À…” Phương Thọ thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Có chuyện như vậy sao?”
“Đúng thế.” Phương Dao gật đầu, nói: “Nữ nhi đến tửu lâu ngồi trên lầu hai,
nói với tiểu nhị chỉ cho xem Thẩm Dũng cùng với nữ tử tên Phương Nhất
Chước mà cha nói. Kinh Nhi giả thành nữ tử mang