
quần hơi nhỏ, vân vân…, Phương Nhất Chước đành sửa lại, nhưng càng sửa
càng nhỏ, cuối cùng đều đưa cho tiểu Thạch cùng Liên nhi mặc.
Thẩm Dũng ngắm nhìn, tấm tắc hai tiếng, nương tử của hắn hôm nay mặc bộ xiêm y thật là đẹp mắt!
Phương Nhất Chước nghe thấy tiếng động, quay mặt lại: “Tướng công.”
“Ừ.” Thẩm Dũng trả lời.
Phương Nhất Chước cài trâm lên đầu, lại nghe thấy có người gõ cửa, đi ra ngoài mở, thấy Tiểu Kết Ba cùng Mạc Đông Đông đứng bên ngoài.
“Thiếu
phu nhân, thịt heo đã mua về rồi.” Tiểu Kết Ba nói, cùng Mạc Đông Đông
hướng mắt nhìn Phương Nhất Chước, tấm tắc hai tiếng —— Thiếu phu nhân
hôm nay thật là đẹp mắt!
Hai tiểu tiểu tử này đều chưa biết qua
nữ nhân là gì, tuổi lại vừa lúc tới thời điểm đối với nữ nhân có hứng
thú, bởi vậy nhìn Phương Nhất Chước, bắt đầu suy xét, sau này mình có
thể lấy được người vợ tốt như vậy hay không.
Thẩm Dũng ở bên
trong thấy hai tiểu tử kia nhìn Phương Nhất Chước cười khúc khích, nói:
“Này, nhìn cái gì? Nhìn nữa ta sẽ dùng roi da đánh!”
Tiểu Kết Ba cùng Mạc Đông Đông quay về phía Thẩm Dũng làm mặt quỷ, trong lòng ước
ao cùng đố kị, Thẩm Dũng lời quá! Ông trời cho hắn số mệnh thật tốt.
“Thịt đều đã băm sao?” Phương Nhất Chước dùng một cái kẹp đem tay áo vén lên, hỏi hai người.
“Đều đã băm!” Mạc Đông Đông trả lời, “Như Thiếu phu nhân nói, năm cân thịt
heo cùng một cân thịt cá, cộng thêm mười cái bong bóng cá và ba khối da
cá, hai lạng gừng, ba củ tỏi, người bán thịt đã dùng dao lớn để băm
thịt, rất nát!”
“Được rồi.” Phương Nhất Chước đi ra ngoài.
Thẩm Dũng vừa mặc quần áo vừa hỏi, “Nương tử, ngày hôm nay ăn cái gì?”
“Thịt kho đầu sư tử.” Phương Nhất Chước cười đi về phía phòng bếp, Mạc Đông
Đông cùng Tiểu Kết Ba vội vàng lau nước miếng đuổi theo.
Thẩm Dũng vừa nghe đã thấy tinh thần hưng phấn gấp trăm lần, thay đổi xiêm y, rửa mặt rồi nhanh chóng đi ra sân luyện công.
Luyện một hai lần, lại thấy Thẩm Kiệt chạy tới, đưa cho Thẩm Dũng hai cái
bánh táo đỏ, nói: “Thiếu phu nhân nói ăn lót dạ bánh này trước, buổi
trưa sẽ ăn cơm.”
“Ừ.” Thẩm Dũng tiếp nhận bánh táo đỏ cắn một
miếng, thở dài… Nương tử hắn tùy tiện làm một cái bánh táo đỏ, cũng
tuyệt thế mỹ vị đến vậy, nếu như đồng ý chịu viên phòng, vậy hoàng đế
cũng không vui vẻ bằng hắn.
Nhìn Thẩm Dũng gặm bánh mang theo vẻ mặt cười khúc khích, Thẩm Kiệt hỏi hắn, “Thiếu gia, hôm qua các ngươi
đi đến Trường Nhạc am sao? Có đầu mối gì không?”
Thẩm Dũng gật
đầu, ngồi xuống, đem chuyện hôm qua nói với Thẩm Kiệt, kể lại tình hình
Loan nhi, còn nói cả một chút đầu mối mình nghĩ đến.
Thẩm Kiệt
nghe xong liên tiếp gật đầu, “Quả thật rất có thể là khách ở Yên Thúy
lâu, mấy ngày nay ta cũng đi điều tra mấy người chết khác, thiếu gia,
lúc rảnh rỗi có thể đến Yên Thúy lâu nhìn một chút được không?”
Thẩm Dũng nghe xong, cười gượng hai tiếng, cũng không thể nói nương tử không cho đi nên chính mình không dám đi, như vậy quả thật rất mất mặt.
Thẩm Kiệt ăn xong bánh táo đỏ, đi ra ngoài làm việc, Thẩm Dũng tiếp tục đánh quyền, trong lòng lại nghĩ đến việc tới Yên Thúy lâu tra án. Đừng nói,
hắn quả thật là muốn đi, hơn nữa hắn nghĩ chính mình hoàn toàn có thể
quay ra mà một cô nương cũng không nhìn, bây giờ trong lòng hắn chỉ có
Phương Nhất Chước, hiện tại có cho hắn một tiên nữ, hắn cũng không có
chút tư vị gì.
Đánh xong quyền, Thẩm Dũng lại đọc một ít sách,
nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên cùng Phương Nhất Chước thương lượng một chút,
liền đi đến phòng bếp sau sân. Vừa bước vào cửa bếp, Thẩm Dũng lại quên
sạch sẽ chuyện Yên Thúy lâu, bởi vì mùi thơm của thức ăn!
Cửa phòng bếp, trước sau luôn luôn tụ tập một đám hạ nhân, một đám tham ăn đứng ngồi không yên.
Thẩm Dũng đi vào, thấy Phương Nhất Chước vừa ngâm nga một điệu hát dân gian, vừa viên thịt thành những viên nhỏ.
“Nương tử.” Thẩm Dũng tiến lại gần nhìn.
Trước mắt Phương Nhất Chước, đầy một nồi thịt viên, bên trong cũng không biết nàng dùng cái gì để ướp, thịt tươi ngon lại dậy hương.
“Là rượu Thiệu Hưng lâu năm.” Phương Nhất Chước cười nói, “Bởi vì có cả thịt cá, nên phải dùng rượu lâu năm để khử mùi tanh!”
“Nương tử, nấu đầu sư tử sao phải cần thịt cá?” Thẩm Dũng có chút không hiểu,
“Ta vừa rồi còn nghe ngươi hát cái gì mà thịt cá bong bóng cá…”
Phương Nhất Chước gật đầu, “Đầu sư tử ăn có ngon hay không, then chốt chính là dựa vào thịt cá này.” Nói rồi, nàng đem thịt được viên thành những viên tròn thả vào trong chảo, viên thịt ở trong dầu sôi đảo vài cái, liền
chuyển thành màu vàng óng.
“Còn những chỗ màu đen này?” Thẩm Dũng hiếu kỳ chỉ những điểm đen trên lớp ngoài ánh vàng rực rỡ của những viên thịt đầu sư tử.
“Đây là da cá.” Phương Nhất Chước nói, “Vị của thịt cá cùng thịt heo hoàn
toàn không giống nhau, nếu như nấu đầu sư tử dùng thịt heo, toàn thịt
nạc sẽ khô, nếu thêm thịt mỡ, khi rán sẽ ra mỡ, đầu sư tử vốn đã béo, có mỡ sẽ không thể ăn được. Thịt cá mềm, cho nên có thể thay thế thịt mỡ,
cũng sẽ không ngấy, da cá giòn, lại dai, đem thịt cá cùng thịt heo trộn
lẫn, hương vị sẽ không mất đi, bong bóng cá cũng rất tốt,