
hắp hương
cũng bái.” Lý Hổ nói ra.
Tiểu phúc tò mò một chưởng đánh về phía bức họa, không ngờ
móng vuốt lại làm rách khuôn mặt trong tranh.
“Ngươi làm cái gì!” Thiết Mộc Ưng hét lớn một tiếng.
Tiểu phúc bị hù nhảy dựng, bỗng nhiên co lại đi đến góc giường,
trợn to hai mắt đáng thương nhìn hắn.
Thiết Mộc Ưng mày rậm nhíu một cái, cúi đầu nhìn về phía bức
họa đã bị hủy hai mắt.
Hắn chỉ nhớ rõ Kim Phúc với con mắt, về phần ngũ quan ngược
lại không có gì ấn tượng, dù sao nàng ngày ấy khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ bụi đất,
cái gì cũng nhìn không ra .
“Tướng quân, làm gì cùng tiểu phúc gây khó dễ, cùng lắm thì
bảo Thôi Trường Xuân vẽ lại bức khác là được.” Lý Hổ đứng ra giảng hòa, trong
ngực còn đang cất giấu một khỏa bánh bao ngọt giành cho Tiểu Phúc
“Làm người có ơn phải báo , Kim Phúc cứu ta, ta đối với
nàng chính là nhìn thấy bức họa đều nên cung kính.” Thiết Mộc Ưng nghiêm trang
nói, vẫn là cẩn thẫn cuộn tròn bức tranh đã rách lại
“Thì ra lý do là vậy! Đệ còn tưởng rằng tướng quân thích
Kim Phúc , mới có thể vì bức họa mà nổi nóng.” Lý Hổ vỗ trán một cái, thở dài một
tiếng.
“Nói bậy! Ta làm sao có thể đối ân nhân cứu mạng có tâm ý.
Huống hồ, Kim Phúc cô nương này xem đến vẫn còn là một tiểu nha đầu.” Thiết Mộc
Ưng vẻ mặt nghiêm nghị nói, nhưng cặp mắt không cách nào dời khỏi bức họa ──
Kim Phúc vốn có bộ dáng tòn tròn đáng yêu, nhìn tựa như. . .
. . . Bánh bao?
Khó trách nàng thích ăn bánh bao như vậy! Thiết Mộc Ưng nghĩ
đến nàng đối với mọi thứ đều không có tia sợ hãi, nên khóe môi không khỏi
giương lên. . . . . .
“Cái này Kim cô nương rõ ràng chính là tiểu thư đã lớn, hơn
nữa diện mạo cũng vừa đúng tuổi lấy chồng.” Lý Hổ nói ra.
“Ta chỉ cảm thấy cặp mắt nàng rất giống với cặp mắt của Tiểu
Phúc.” Thiết Mộc Ưng quắt mắt nhìn về phía Tiểu Phúc.
“Ai da, huynh không nói thì đệ cũng không biết nha, thật sự
là cảm thấy cực kỳ giống, như hai mẹ con!” Lý Hổ chằm chằm vào Tiểu Phúc, vui vẻ
phụ họa.
Tiểu phúc đi đến bên người Lý Hổ, chóp mũi ngửi ngửi như
nghe thấy gì.
“Đệ lại đem theo cái gì cho Tiểu Phúc ăn, nó vừa mới ăn
xong một khỏa bánh bao, đệ chẳng lẻ không sợ nó chết vì no ?” Thiết Mộc Ưng đôi
môi bĩu một cái, nhưng cũng không thể làm gì được.
“Ai da, đệ không có. . . . . .” Lý Hổ há miệng nói.
Tiểu phúc tại người Lý Hổ dạo một vòng quanh, trở lại bên
người Thiết Mộc Ưng
” Thưa Thành chủ, đã tới bữa tối.” Tỳ nữ đứng ở cửa ra vào,
thấp giọng kêu.
“Mang vào.” Thiết Mộc Ưng đầu vừa nhấc, khuôn mặt thói quen
không lộ vẻ gì.
Tỳ nữ sợ tới mức lập tức cúi đầu, không dám ngước mặt nhìn hắn.
Tiểu phúc thì chay như bay đến bên người Thiết Mộc Ưng, bá ở
chân của hắn, biểu hiện một bộ dáng “Hắn rất dễ thân cận” .
Tỳ nữ đem thức ăn đặt ở trên bàn, Tiểu Phúc lập tức nhảy đến
bên cạnh kiểm tra
Hai chén gạo cơm, một dĩa lớn rau cải xào, một dĩa trứng gà,
một dĩa cá lớn, chính là bữa ăn cũng bình thương như những người dân khác.
Thiết Mộc Ưng vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Tiểu Phúc hào hứng trở lại vị trí nó yêu
thích nhất ── trong ngực của hắn.
“Thấy thức ăn liền không chống đỡ nổi sao? Khi nào lại nuôi
ra người thành háo ăn như vậy?” Thiết Mộc Ưng giật nhẹ tai Tiểu Phúc, nó cũng
không toan tính tiếp tục hướng trong ngực
hắn dụi vào.
Tỳ nữ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn vẻ mặt ôn hòa thư thái của
Thành chủ, hoài nghi mình hoa mắt.
Thiết Mộc Ưng phát giác được tỳ nữ nhìn chăm chú, trong nháy mắt thu lại thần sắc
trên mặt, nghiêm con mắt hướng nàng quét tới.
Tỳ nữ sợ tới mức thở hốc vì kinh ngạc, thanh âm run rẩy nói:
“Nô tỳ cáo lui.”
Chẳng trách hắn trên chiến trường bách chiến bách thắng, bị
con ngươi đen trừng như vậy, đã cảm thấy bị áp lực thế nào.
Lý Hổ thừa cơ vụng bỏ bánh bao vào chén bên cạnh góc giường
cho Tiểu Phúc.
Tiểu phúc thay đổi tư thái lười biếng, phút chốc đánh về
phía bánh bao, rất nhanh đem bánh bao giấu đi.
“Các ngươi còn như vậy chìu Tiểu Phúc, nó sớm muộn gì cũng
bị các người chìu thành bệnh .” Thiết Mộc Ưng lơ đễnh nói.
Lý Hổ nhìn tướng quân, chỉ là sờ sờ đầu cười ngây ngô.
“Tướng quân đối với
việc Thiết Minh Anh cùng Hồn Cương, nên xử lý như thế nào.” Lý Hổ vội
vàng nói sang chuyện khác.
“Thiết Minh Anh cả đời giam cầm, Hồng Cương trảm, thân tộc
lưu đày đến biên cương, để lại Hồng Tuyết Anh ở
bên cạnh Thiết Minh Anh chuộc tội.” Thiết Mộc Ưng nhìn bữa tối, mặt
không thay đổi nói ra.
Lý Hổ trừng mắt to, không thể tin nhìn khuôn mặt kiên cường của tướng quân.
“Tướng quân. . . . . . Không, Thành chủ, huynh như vậy hình
phạt có thể hay không quá nghiêm khắc? Hồng Cương dù sao cũng là lão tướng đã về
quê. . . . . .” Lý Hổ gấp đến độ đỏ bừng lên mặt, lớn tiếng hét lên.
“Đã hết làm quan về quê, càng nên biết sự khổ sở của dân
chúng, không nên hãm hại dân chúng Thiết thành.” Thiết Mộc Ưng nhìn Tiểu Phúc
đang chậm rãi tới gần, hắn vỗ vỗ đùi, nó
liền nhảy lên, nằm trên đùi của hắn cùng nhìn Lý Hổ.
Hắn vuốt lông Tiểu Phúc, trong nội tâm lại mơ hồ cảm thấy nó
chọn lúc này tới gần, là vì muốn an ủi hắn.
“Chính là, Hồng Cương xưa