
Mộc Ưng thô bạo
nói nói, phút chốc rút ra trường kiếm bên hông, trực chỉ cổ họng của nàng.
Kim Phúc giãy dụa lấy, kiếm lợi hại trên cổ nàng kéo lê một
đường vết rách, máu tươi lập tức uốn lượn thành một cái huyết xà, thấm ướt vạt
áo trước.
” đau quá !đau quá! Ta nói ta chính là tới giúp ngươi ,
ngươi vì cái gì còn không thả ta ra? Ngươi gạt người ngươi gạt người. . . . .
.” Kim Phúc gấp đến độ khóc lên.
“Sợ đau nhức thì mau nói thật, nếu không kế tiếp còn có nhiều
vết thương muốn đối phó cô.” Thiết Mộc Ưng trầm giọng nói ra, bắt buộc chính
mình đối với nàng hai mắt đẫm lệ bất vi sở động.
Cho dù bộ dáng nàng đáng thương như Tiểu Phúc, cho dù đây là
con mắt ngẫu nhiên giống như trong giấc mộng của hắn!
“Thành chủ, tiểu phúc thật sự không thấy. Nhốt Kim cô nương
mười ngày nửa tháng, bỏ đói nàng, cũng không tin nàng không nói.” Lý Hổ khắp
nơi tìm không thấy Tiểu Phúc, hiện tại thầm nghĩ tìm nàng tính sổ.
“Như vậy bánh bao hội hư mất, hư mất ta liền không muốn ăn,
không ăn ta sẽ không nói.” Nàng hờn dỗi cãi, tức giận đến đập mạnh hai cái chân.
“Ta mỗi ngày sai người đưa tới xuất lô bánh bao mới. . . .
. . Tôm cá Bao nhi, mảnh hãm bao lớn tử, mứt táo ngọt. . . . . .” Thiết Mộc Ưng
dựa theo việc Tiểu Phúc thích ăn bánh
bao lấy ra hết lời dụ.
“Ta nói, ta nói! Ta chính là Tiểu Phúc. . . . . .” Bản thân.
“Cô là Tiểu Phúc người phương nào?” Thiết Mộc Ưng ép hỏi.
“Ta là chủ nhân của Tiểu Phúc !” Nàng cái khó ló cái khôn, lớn tiếng nói
ra.
“Cho dù cô là chủ nhân Tiểu Phúc, cho dù cô nóng lòng tìm
kiếm nó, cô vẫn đang không có đạo lý ẩn núp tại trong thành.” Thiết Mộc Ưng nói
ra.
“Ta thích ăn bánh bao, Tiểu Phúc cũng thích ăn, ta nghe thấy
được hương vị bánh bao, biết rõ nó nhất định cũng ở nơi đây, cho nên ta nhảy
qua vài cái nóc nhà, một đường đi tới đây.” Nàng oa a lung tung nói ra.
Dù sao nàng nói thật, hắn cũng không tin.
“Cô không có khả năng có
cái mũi thính như vậy.” Thiết Mộc Ưng không cho là đúng nói.
” có có!” Kim Phúc đến nhăn nhăn cái mũi, đông nghe tây ngửi,
chỉ vào làn khói phía xa ở nhà bếp kêu
to.”Bên kia nấu thịt kho tàu nấm hương,
bạo xào gà xé phay, còn có ta thích bánh bao thịt táo.”
“Thành chủ, đầu bếp nữ hôm nay thật sự nấu mấy món này.” Lý
Hổ trừng to mắt, nhịn không được dựng thẳng ngón tay cái.
Thiết Mộc Ưng mị thu hút, chích luôn luôn nhìn chằm chằm vào Kim Phúc bộ dáng nhăn cái
mũi nghe thấy gì đó .
“Thành chủ, Kim cô nương chẳng những có thần lực, hơn nữa lại
có dị năng, nhất định nhân tài cho quân ta.” Lý Hổ kéo Thiết Mộc Ưng đến một bên, thì thầm âm lượng
nói ra: “Nàng đã cứu mạng của huynh, lại là chủ nhân Tiểu Phúc , như thế nào
cũng không phải người xấu.”
“Đúng vậy đúng vậy, ta không phải người xấu.” Kim Phúc mà
nói.
“Cô nghe được bọn ta nói cái gì!” Lý Hổ quá sợ hãi nói.
“Ngươi nói cực kỳ lớn tiếng, vì cái gì nghe không được?”
Kim Phúc đến kỳ quái nhìn Lý Hổ.
“Đã tai mũi linh mẫn như thế, Như vậy Tiểu Phúc ở đâu?” Thiết
Mộc Ưng gây sự hỏi tới.
“Tiểu phúc nói huynh
đệ nó gặp nạn, trở lại Linh sơn đi hỗ trợ .” Kim Phúc đến mắt xoay động, loạn
nói lung tung.
“Cô có thể cùng Tiểu Phúc nói chuyện?” Thiết Mộc Ưng lạnh
lùng liếc qua nàng, mặt lộ vẻ thần sắc chán ghét.
“Đương nhiên.” Bởi vì ta chính là nó a!
“Ta hận nhất loại người hay nói dối, miệng đầy quái dị.”
Thiết Mộc Ưng mày rậm nhíu một cái, khẽ quát một tiếng, tất cả cảm giác tốt đối Kim Phúc toàn bộ mất hết.
Kim Phúc nhìn Thiết Mộc Ưng thần sắc chán ghét, trong lòng vặn
đau đớn. Nàng không thích hắn như vậy nói với nàng, nàng yêu mến hắn đối với
nàng bộ dáng cười hì hì
“Nếu lời nàng nói là sự thật, Linh sơn nhân khác thường thường
nhiều. Kim cô nương cái mũi linh mẫn, thính giác lại lợi hại. Không bằng thỉnh
Kim cô nương theo chúng ta nói, cô hôm nay nghe được những gì? Hảo chứng minh
cô không có gạt thành chủ chúng ta.” Từ trước đến nay Lý Hổ nhiệt tình yêu
thích những thứ lạ , mặt mũi tràn đầy hưng phấn mà nói ra.
Kim Phúc lại nhìn Thiết Mộc Ưng liếc, cong môi lên lẩm bẩm
nói: “Có rất nhiều người hướng trong lúc này đi tới. Bọn họ nói nhanh lên nhanh
lên, nghe nói Kim Phúc đến phòng tướng quân. . . . . . Không. . . . . . phòng
thành chủ đó! “
Thiết Mộc Ưng vừa nghe, biết rõ hẳn là trong phủ nô đem bánh
bao đến đã thấy được tướng mạo Kim Phúc, mà mọi người nghe tin tức Kim Phúc tới
phòng thành chủ, đều kéo nhau tiến đến.
“Tiểu cô nương kia chính là ân nhân cứu mạng của Thành chủ
cùng Thiết Thành ! Hiện nay lại đến Thiết thành, nhất định là lão thiên gia muốn
ban phúc cho Thiết thành .” Kim Phúc lại nói vài câu của dân thành đang nói, đắc
ý dương dương nhìn Thiết Mộc Ưng.
Thiết Mộc Ưng bất động thanh sắc, chỉ là trong nháy mắt
không nháy mắt nhìn lại nàng.
Được rồi, cho dù nàng cho là thật có tài tai thính mắt tinh,
cái mũi hảo, nhưng nàng không nên trốn trong phòng hắn.
Kim Phúc dùng mặt khổ qua nhìn lại Thiết Mộc Ưng, cảm thấy người này thật sự thật
kỳ quái, rõ ràng đối tiểu phúc rất tốt, như thế nào đối những người khác toàn bộ
kém đến nổi không