
Nàng sợ hắn
không có nghe rõ, khàn cả giọng rống to
lên tiếng.”Trong thành lúc chiến tranh có người nói, ta nếu cứu ngươi, sẽ cấp cho ta một tòa bánh bao
sơn, cho nên ta mới cứu ngươi. Ngươi nhớ rõ không?”
“Cô đã cứu ta, đại biểu cô có thể có bánh bao sơn, nhưng cô
cũng không thể ở trong lúc này tùy ý hành tẩu, không có người cho cô cái quyền
lợi này.” Thiết Mộc Ưng nhìn qua vẻ mặt vô tội, nhưng trong lòng không dám có bất
kỳ thư giãn.
“Ta đã ở trong này cùng ngươi một thời gian ngắn. . . . .
.”
“Thỉnh cô nương không cần phải bịa đặt nói, chúng ta cô nam
quả nữ không có khả năng cùng tồn tại một phòng!” Thiết Mộc Ưng đánh gảy lời của
nàng, hé ra mắt điêu mặt lạnh, hôm nay càng run sợ như đông tuyết, mặc cho ai
nhìn thoáng qua, đều muốn đông cứng.
Kim Phúc đến rùng mình một cái, lại không dời mắt, chỉ là
cong lên môi nhìn Thiết Mộc Ưng.
Nàng mỗi ngày buổi tối đều ôm hắn ngủ, hắn buổi sáng hôm nay
trước khi xuất môn, cũng có xoa đầu của nàng, như thế nào hôm nay lại ra bộ
dáng hoàn toàn không quen ?
Nàng bàn tay nhỏ bé nắm thành quyền, xoa lông mày.
“Thỉnh cô nương thẳng thắn nói ý đồ xông vào phòng, nếu
không Mộc Ưng ta không khách khí.” Thiết Mộc Ưng nghiêm nghị nói ra, không cho
phép chính mình bị bộ dáng đáng thương của
nàng làm cho đả động.
Thiết Mộc Ưng làm gì vậy gọi nàng cô nương? Hắn bình thường
không phải gọi nàng là tiểu phúc sao?
A! Kim Phúc nhìn hắn
nửa ngày, đột nhiên dùng sức gõ đầu, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ. Nàng liền
trở về vẻ rất cao hứng, cái gì toàn bộ quên mất sạch một việc
Nàng bây giờ không phải là hồ ly “Tiểu phúc” , nàng bây giờ
là Kim Phúc “Cô nương” ! Cho nên, Thiết Mộc ưƯng mới có thể cùng nàng phi thường
không quen!
“Kỳ thật a, ta chính là. . . . . .” Kim Phúc mặt cười hì
hì , đột nhiên xụ xuống.
Ách, Kim Vượng đã thông báo một trăm lần, người và yêu khác
nhau, tuyệt không có thể tiết lộ thân phận thật sự, , nếu không sẽ bị nhân loại dùng chú thuật tàn nhẫn giết chết,
trọn đời không thể siêu sinh.
“Ta không muốn chết
!” Kim Phúc đến ôm đầu nhức kêu ra tiếng.
Nàng quả nhiên có mục đích khác. Thiết Mộc Ưng trừng mắt với
nàng, con mắt phát quang thoáng chốc rùng mình.
“Có thể chết hay không, tựu xem cô muốn hay không khai ra
lý do lẻn vào phủ thành chủ với mục địch gì.”
Thiết Mộc Ưng thanh không rơi xuống đất, Kim Phúc còn không
có nhìn rõ ràng hắn là như thế nào ra tay trước, hai tay của nàng đã bị bắt,
cùng sử dụng đai lưng cột tại sau lưng, dùng sức bị kéo ra gian phòng.
Kim Phúc bị trói lại dưới cây đại thụ trong nội viên, trước
mắt chồng chất một tòa bánh bao sơn nóng
hổi .
Nàng chép miệng, liều
mạng nuốt nước miếng, mắt tròn trong vắt
phát quang u oán trừng mắt Thiết Mộc
Ưng.
“Thiết Mộc Ưng, quỷ đáng chết, thả ta ra mau!” .
“Chờ cô nói ra mục đích thực sự, ta tự nhiên sẽ thả ra.”
Thiết Mộc Ưng lấy ra một cái bánh bao, làm cho mùi thịt bên trong món ăn lan ra
không khí.
Đứng ở bên cạnh Thiết
Mộc Ưng, Lý Hổ hít một hơi thật sâu, cổ vũ nói: ” bánh bao thơm quá , da mỏng nhân nhiều, cắn xuống đi miệng đầy hương vị a, nếu có người nguyện ý chiêu hàn, vững
chắc có thể ăn được ba ngày ba đêm.”
“Ta nói ta nói. . . . . . Ta là tới trợ giúp Thiết Mộc Ưng
làm sáng tỏ lời đồn, làm cho mọi người biết rõ hắn chỉ là mặt ác tâm thiện, thật
ra là vì bảo vệ dân chúng trong thành.”
Kim Phúc đến oa oa kêu to.
Nàng lại hiểu hắn! Thiết Mộc Ưng trừng mắt Kim Phúc vẻ mặt
thành thật, trong lòng sục sôi làm cho hắn trong khoảng thời gian ngắn nói
không ra lời, chỉ có thể kinh ngạc nhìn xem.
Nhưng này nhìn lên, trong lòng của hắn bị đáng một cái. . .
. . . Nàng không chỉ có con mắt như tiểu phúc, mà ngay cả hiểu tâm tình của hắn
cũng không có sai biệt a.
“Ta nói xong rồi, như vậy có thể thả ta ra đi? Bụng của ta
thật đói, ta muốn ăn bánh bao! Ta không thích bị trói !” Kim Phúc đến vẻ mặt cầu
xin nhìn qua Thiết Mộc Ưng.
Thiết Mộc Ưng lòng mền nhũn, thân thủ muốn giúp nàng cởi
trói, có thể tiện đà suy nghĩ, nàng đối với hắn
tâm tư càng như thế tinh tường, giống như hắn và Lý Hổ lúc nói chuyện,
nàng kỳ thật đều ở bên cạnh nghe trộm , lòng của hắn liền lại cứng lên.
“Thiết mỗ có hay không mặt ác tâm thiện, khi nào đến phiên
cô quyết định? Huống hồ, ta cùng với cô cũng không liên quan, không nên lắm miệng.”
Thiết Mộc Ưng lui về phía sau một bước, lạnh lùng nói ra.
“Ta gặp chuyện bất bình a!” Kim Phúc cổ tay thay đổi , tức
đến quai hàm phồng đến như hai khỏa bánh bao.”Uy , ta nói tất cả, vì cái gì còn
không cho ta ăn bánh bao?”
Thiết Mộc Ưng nhìn xem nàng cùng Tiểu Phúc không có sai biệt
bộ dáng, thề nếu hắn tin có quỉ thần thì hắn sẽ cho rằng các nàng cùng tiểu hồ
ly đó là cùng một người.
“Nàng cùng Tiểu Phúc như thế nào giống như vậy? A, hôm nay
sao không thấy Tiểu Phúc?” Lý Hổ hướng trong phòng đi, vừa đi vừa gọi.”Tiểu
phúc, ngươi trong phòng sao?”
“Nó không có ở đây a!” Kim Phúc đến lẩm bẩm nói.
“Cô làm sao biết Tiểu Phúc không có ở đây? Cô tột cùng
trong này chờ đợi bao lâu? mục đích thực sự là cái gì?” Thiết