
a thì anh cũng phải sờ.”
“…” Cô có thể xin thêm thời gian thực hiện nghĩa vụ quân sự không?
“Được rồi, lên xe rồi ngủ tiếp, anh lái xe thì em yên tâm.”
“Anh xác định sẽ không có chiến hữu nào trở lại chứ?” Cô tỏ ý hoài nghi.
“Về sau nếu còn cơ hội anh sẽ mời lại.”
“A…”
“Đi thôi cô dâu nhỏ, chúng ta về nhà mẹ đẻ.”
Diệp Vũ xuất hiện vạch đen, thiếu tá nọ hoàn toàn không biết cô đang kháng
nghị, trực tiếp ôm cô mang theo hành lý đi vào thang máy.
Vạch đen!
Cô rõ ràng bị người khác vây xem.
Mặc dù sống chung một chung cư cũng biết, nhưng bị vây xem đúng là không tốt lắm.
“Cơ thể vợ tôi không được tốt.” Thiếu tá nọ mở mắt nói với những người đang tò mò.
Không đúng, cũng không tính là anh đang nói dối, quả thật là cô không thoải
mái, nhưng không thoải mái hoàn toàn là do anh gây ra, cô xấu hổ mở
miệng.
Diệp Vũ vừa lên xe liền bọc ổ đằng sau xe, bọc chăn kín mít, hai mắt nhắm nghiền, cô thật sự rất buồn ngủ.
Tiêu Triệt nhanh chóng mở máy điều hòa không khí, lại đắp chăn cẩn thận cho
cô, sau đó lái xe ra khỏi chung cư. Lái xe lên đường cao tốc, chạy thẳng về thành phố A chỗ ba mẹ vợ.
Dọc đường đi, vợ anh cũng không tỉnh dậy một lần, ngủ lộn đầu như một con heo con.
Lúc họ về đến nhà đã qua thời gian ăn cơm.
Chẳng qua, mẹ Diệp đặc biệt giữ lại cho bọn họ ít.
“Nha đầu Diệp Vũ này đúng là không được cưng chiều, nếu không về sau con không bảo ban được nó đâu.”
Đây mà là mẹ ruột cô sao? Diệp Vũ lần nữa hoài nghi. Làm gì có mẹ ruột nào
như vậy, đến cả mẹ kế cũng không đối xử rõ ràng như vậy.
“Cô dâu lấy về là để cưng chiều.” Lời nói xấu của ba mẹ vợ thực ra cũng đã
nói giảm nói tránh một nửa, nếu không nhất định sẽ gây ấn tượng không
tốt. Đây là căn cứ tất cả kinh nghiệm của những chiến hữu thân thiết đã
kết hôn.
Ba Diệp tỏ ý rất hài lòng, “Con đúng là một người con ngoan, luôn duy trì
hình tượng quân nhân tốt, gia đình không cần lo lắng, Tiểu Vũ nhà chúng
ta cũng không phải bị bó buộc.”
Mẹ Diệp phụ họa, “Không sai, Tiểu Vũ có thể tìm được một vùng đất tốt như
vậy, con không cần phải lo lắng việc nó trông nhà không tốt.”
Diệp Vũ âm thầm hối hận, thời gian trưởng thành năm đó vì sao cô không phản nghịch?
Tiêu Triệt liếc cô dâu một cái, trong lòng thầm cười, “Cuối cùng Diệp Vũ gả cho con phải chịu uất ức rồi.”
Cô uất ức lớn, nhưng cô không dám kêu uất ức, nếu không nhất định sẽ bị
mất hình tượng cải trắng trừu tượng. Nhưng thật ra cô rất uất ức.
Cơm nước xong, Tiêu Triệt đi theo ba vợ tới bàn cờ chơi cờ.
Diệp Vũ vùi đầu vào dọn dẹp khắc phục hậu quả, Thái hậu nhà cô phụ giúp.
“Con gái, cảm giác tân hôn thế nào?”
“Không ra gì.”
“Lễ mừng năm mới ở nhà chồng cảm thấy ổn không?”
Diệp Vũ hai mắt lóe sáng, “Bao lì xì rất áp lực.”
Mẹ Diệp vỗ vỗ đầu con gái một cái, dùng sức kha khá, “Không tim không phổi cũng được, nhưng đừng để bản thân mình phải chịu thiệt.”
“Mẹ.”
“Nuôi con hai mươi mấy năm, đầu năm đã không ở nhà mừng năm mới, mẹ con rất yên tâm, mát mày mát mặt.”
“Mẹ, mẹ đừng diễn quá, quá giả dối.”
“Các con tính khi nào thì có con?”
“Thuận theo tự nhiên, con không ép buộc.”
“Con gái…”
Diệp Vũ lập tức rùng mình một cái, liền lùi lại hai bước, phòng bị nhìn mẹ,
“Có chuyện gì mẹ cứ nói, đừng dọa người như vậy, con gái mẹ rất nhát
gan.”
Mẹ Diệp từ từ vỗ vai con gái, “Hai mẹ con mình thỏa hiệp một chút. Con
xem, mẹ con cũng sắp đến tuổi về hưu rồi, sinh con rồi ném cho ta thôi.”
“Nói linh tinh nhiều thế, chỉ cần nói một câu, mang hay không mang?”
Diệp Vũ đen mặt lắc đầu, “Mẹ, đừng ỷ mình là người mạnh mẽ, cháu ngoại mẹ
trước mắt vẫn chưa tính đến, mẹ không cần phải giành chỗ trước.”
“Cái này gọi là ra tay trước chiếm được lợi thế, bên nội cũng là độc đinh, cái này cũng không hiếm lạ.”
“Cũng không thấy mẹ làm như thế.” Diệp Vũ rất có ý kiến với chuyện lần này.
“Năm đó hiện tượng hiếm lạ như con quá nhiều, không đến lượt người khác coi
trọng người mẹ hiếm lạ này. Đây là muốn bù đắp cháu cho ông ngoại.”
“Cũng vậy. Mẹ nói cho con rồi nhưng quân hôn thì không được phép. Người nào sinh hai sẽ bị chịu phạt. Con muốn sinh hai.”
“Gia đình chúng ta không sợ phạt.”
“Nhưng con rể ngài sợ.”
“Quả nhiên mọi khó khăn không thể cầu toàn được.”
“Thực ra cũng có thể được, tương lai sinh xong con sẽ về để ngài đền bù là được.” Diệp Vũ trưng vẻ ‘hy sinh vĩ đại’.
Mẹ Diệp không nói hai lời đánh cô một cái.
“Con nhỏ này từ lúc nào thì có vẻ như vậy, rõ ràng trước kia rất khéo léo lanh lợi dường như rất hoàn hảo mà.”
Đó là trước kia không có khả năng phản kháng mấy người, không hiền lành
thì con đã bị mấy người hành hạ đến chết rồi, Diệp Vũ yên lặng oán thầm.
“Mẹ, con gái ngài bản chất vẫn hoàn hảo.” Diệp Vũ biện bạch.
“…” Thật là không biết khiêm tốn.
“Khiêm tốn quá chính là kiêu ngạo, con luôn luôn không kiêu ngạo.”
Mẹ Diệp cảm thấy nói chuyện với con gái không thể bồi dưỡng thêm một chút
không khí yêu thương nào, nó chỉ là đứa phá hỏng bầu không khí.
Vợ chồng Diệp Vũ không ở lại chỗ ba mẹ, mà rất thức thời về cái ổ nhỏ của Diệp Vũ.
“Mẹ đã nói riêng gì với em vậy?”
“Hỏi chuy