
lòng sông và mặt biển.
Chỉ là, cũng may Diệp Vũ từ nhỏ trời sinh tính cách mạnh mẽ, sức chịu đựng vô cùng lớn.
Thu thập khá tốt bao lì xì, Diệp Vũ ở chỗ này đón chào năm mới náo nhiệt cùng ba mẹ chồng.
Buổi chiều mùng bốn lái xe về.
Lúc trời còn chưa sáng ngày mùng sáu, xe cô đã vào chung cư, để vào chỗ để xe, sau đó lên lầu về nhà.
Rửa mặt xong xuôi, bôi ít phấn lót sau đó lên giường ngủ một giấc rồi mới xuống siêu thị dưới lầu mua đồ.
Thiếu tá nọ nói có khách đến nhà, xem chừng sẽ phải chiêu đãi ở nhà, phải chuẩn bị một chút.
Đợi cô tay xách nách mang bao to bao nhỏ trở về, vừa phân loại xong, chỉ kịp quét dọn nhà cửa một lần đã có người đến cửa.
“Chào chị dâu.”
“Chào các cậu.”
Quân tẩu, quân tẩu, không cần biết tuổi lớn hay nhỏ, đều là chị dâu!
“Em dâu cứ gả như vậy cho tên tiểu tử này đúng là mù quáng rồi.” Một chiến hữu vừa bước chân vào cửa đã nói.
“Mù quáng? Cái gì??? Chúng tôi chính là vô song.” Thiếu tá nọ ôm chầm cô dâu gặm một cái.
Diệp Vũ đẩy anh ra, thuận tiện chùi miệng, rất không nể mặt anh nói, « Cầm tinh con chó lúc nào cũng gặm. »
Một đám người cười ầm lên.
« Mời ngồi, cứ coi như ở nhà mình, đừng khách sáo. Chơi mạt chược hay bài tú lơ khơ, tôi đã chuẩn bị rồi. »
« Cô dâu cứ vào bếp, đừng chú ý tới chúng tôi. »
« Trung đội trưởng, anh đúng là không biết đau lòng giúp chị dâu. »
« Đau lòng cái gì, tôi đây là để cho cô dâu được trổ tài nấu nướng. »
« Anh không sợ chém gió to quá gãy lưỡi sao ? » Diệp Vũ nháy mắt với anh một cái.
« Đừng sợ, tay nghề vợ tôi rất tốt. »
Diệp Vũ đá anh một cái, « Ra ngoài tiếp khách đi, em đi chuẩn bị thức ăn. »
« Phải đấy, lão phật gia. »
Diệp Vũ mím môi cười, buộc tạp dề chuẩn bị nấu ăn.
Trong khi Tiêu Triệt chạy vào phòng bếp thị sát, nhìn cô dâu tay cầm muôi đảo đi đảo lại, rất mở cờ trong bụng. Vợ anh khiêm tốn, trước khi kết hôn
đã nói rõ một lần là tay chân vụng về, không phân biệt được ngũ cốc,
hiện tại vừa ra được phòng khách, vừa vào được phòng bếp, thật là có
lãi.
Thức ăn được đặt lên bàn, mở chai rượu.
Chiến hữu chiến hữ, có rượu thì đó chính là bạn rượu/
Quân nhân thường không được phép uống, bị cấm, nhưng nghỉ phép cũng đều là quỷ rượu.
Diệp Vũ từ phòng bếp ghé đầu nhìn qua, trong lòng nói, may mình mùa nhiều đồ, nếu không bây giờ còn phải ra ngoài đường rồi.
Một đám uống rượu vào làm rùm beng muốn xem động phòng, Diệp Vũ được nhắc đến mặt xám lại.
Sớm nghe nói quân nhân rất có tài trong việc nói động phòng, quả thật rất
là có tài, để cho cô dâu mới đối phó đã trở thành lệ thường.
Bị một đám người giày vò đến xế chiều, trên ghế salon, trên đất, trên giường, ngổn ngang người nằm.
Diệp Vũ nấu canh cách thủy trong bếp, liền ôm laptop ra ban công hít thở
không khí mát mẻ, trong nhà toàn mùi rượu, thật không chịu nổi.
Đến lúc trời tối, sau khi ngủ được một giấc, rượu đã tan gần một nửa, người cũng đã tỉnh táo hơn.
Diệp Vũ để họ uống canh giải rượu, lại thêm một chén cháo gà bồi bổ.
« Làm xong sủi cảo chưa ? »
« Sắp xong chưa, cô dâu, một mình em phải chịu người cực khổ rồi. »
« Không sao, nhanh bưng ra đi. »
“Chị dâu, vất vả cho chị rồi.”
“Không sao không sao, khó khăn lắm các anh mới đến cùng nhau.”
“Nhiều như vậy chúng tôi làm sao ăn hết.”
“Đừng lo, nếu ăn không hết, ngoài kia còn có túi, đưa về cho anh em nấu lại
cũng được.” Đám người này lần này cũng khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi,
một ngày đường xa không kịp về nhà, tới đây cũng là vì náo nhiệt, vui vẻ tân hôn, cô thật sự rất cảm động.
Tình chiến hữu, không tham gia quân nhân thì không thể hiểu được, nhưng vẫn khiến cô hâm mộ.
Ăn xong sủi cảo, một đám người biết điều xin phép cáo từ.
Diệp Vũ biết Tiêu Triệt nhất định đã sắp xếp khách sạn ổn thỏa, sáng sớm
ngày mai đa số bọn họ đều phải về đơn vị, thật ra thì đến khách sạn cũng chỉ ngủ được mấy phút đầu.
Quân nhân!
Sau khi Tiêu Triệt đưa chiến hữu về, quay lại xem, cô đã dọn dẹp gần xong, không khỏi cảm thấy có lỗi, “Để em vất vả rồi.”
“Không sao, trước kia ba em bọn họ cũng thường như vậy.” Cô có nhiều kinh
nghiệm lắm, lúc mẹ không ở nhà, cô là người phụ trách chiêu đãi các chú
các bác.
“Có cô dâu đúng là tốt!”
« Đi tắm một chút, cả người toàn mùi rượu, hôi chết. »
« Chúng ta tắm với nhau. » Tiêu Triệt lôi cô dâu vào phòng tắm, mặt dày
mày dạn đòi tắm uyên ương, trong lúc đó luôn luôn phóng túng.
Thời kỳ tân hôn trăng mật là gì ?
Đó chính là hận không được hai người phải dính chung một chỗ, anh thật sự
chỉ được ở chung với cô dâu không tới sáu ngày, khẳng định phải dính.
Ôm cô dâu trở về phòng ngủ, vừa lúc trời đã tối, thiếu tá nọ giống như chưa dùng hết tinh lực.
« Đừng…đừng như vậy… » Diệp Vũ đẩy anh, « Không phải ngày mai còn có người tới sao ? »
Tiêu Triệt đỏ mắt đè tay cô, « Tiếp một lần nữa rồi nghỉ ngơi. »
Diệp Vũ chỉ có thể làm xong với anh.
Ngày hôm sau, Diệp Vũ dường như không có cách nào bò dậy, cứng rắn cắn răng
nghiến lợi xuống giường, cảm thấy tay chân đều không phải của mình, thực sự rất đau.
Đúng là cầm thú !
Tiêu Triệt rất có mắt nhìn gánh chịu hậu quả, đến si