
êu thị quét sạch một
vòng, xách về một đống lớn thức ăn, đơn giản là đã qua xử lý đảm bảo cho cô dâu lúc nấu ăn không cần quá phí sức lực.
Sau đó chân chó bế cô dâu ngồi trên ghế salon xoa bóp giúp cô.
Diệp Vũ mặc kệ anh, mắt nhắm mắt mở ngủ gà ngủ gật.
« Cô dâu, có phải em đã quá khiêm tốn hay không ? »
« Hả ? »
« Tay chân vụng về, không phân biệt nổi ngũ cốc, còn có thể bày biện món ăn như vậy ? »
« Món ăn gia đình mà thôi. » Diệp Vũ đặc biệt thản nhiên nói.
« Cô dâu em đừng khiêm tốn như thế, sức chịu đựng của anh rất lớn, không sợ em nói thật đâu. » Anh dụ dỗ cô.
« Em đâu có khiêm tốn, dì Hai em mới là đầu bếp chuyên nghiệp, tài nghệ
của em cũng chỉ là việc nhà thôi. » Hiềm một nỗi là cô không có tài, làm gì có lòng tự tin ?
« … » Cô dâu, em đúng là quá mạnh mẽ mà, anh không thể tìm được điểm nào bình thường cả ?
Đúng, anh nhớ tới, vừa rồi ở trong xe cô thấy bằng lái xe, A, vốn là rất khó ?
« Cô dâu, em không có việc gì thi bằng lái xe hạng A làm gì, thật lãng
phí. » Lúc trước em nhàn rỗi cũng không cần lăn qua lăn lại như thế chứ ?
Nói đến đây cô càng thêm tức, Diệp Vũ nghiến răng nói, « Đây không phải do
em nguyện ý. Năm đó cậu Cả tìm hiệu trưởng trường lái xe thương lượng,
nói thi không được bằng A thì không cho em tốt nghiệp, có kiểu đi cửa
sau như vậy sao ? Hả ? »
« … » Ba mẹ vợ bình thường đã tuyệt vời rồi, đến người cậu kia cũng không thể ngờ là khác người như vậy.
« Nữ trưởng tôn hai bên nội ngoại thật không phải cho người làm mà. » Từ
nhỏ đến lớn, hai chữ ‘tấm gương’ chính là kẻ địch số một của cô.
« Cô dâu vất vả rồi. » Hiện tại anh chân thực cảm nhận được lúc này cô
rất trâu bò. Lúc đầu anh không điều tra rõ ràng nên cảm thấy chơi đùa
rất tốt, không ngờ bên trong còn chua cay rất như vậy. Tuổi xuân của vợ
anh lại thê thảm như vậy.
« Vận khí của em đúng là đen đủi. » Diệp Vũ thầm thở dài, cho rằng gả cho quân nhân đơn giản chỉ cần sống qua ngày là được rồi, nào ngờ lại trúng phải một ông chủ lớn, cô ra khỏi hang hùm lại chui trúng vào miệng sói. Vân khí này là sao…
« Đúng là không quá tốt. » Anh cho là cô đang nói về việc gặp gỡ nhà mẹ, hớn hở gật đầu.
« Lúc đầu nếu biết bối cảnh nhà anh như vậy, đời này dù cho chỉ còn lại
một người, em cũng không vội vàng kết hôn như vậy. Em chết chắc rồi. »
« … » Cô dâu nói vậy quả là đả kích người.
« Chỉ là tiền lì xì của ba mẹ chồng không ít, em rất thích. »
Cô dâu này thấy tiền là sáng mắt, dáng vẻ rất giống con buôn, rất hám giàu có phải không ?
« Nhìn thấy tiền em liền tha thứ cho anh. »
« … » Tha thứ kiểu này sao có vẻ như làm cho người ta không thoải mái vậy ?
Đúng lúc chuông cửa vang lên.
Nếu chuông cửa không vang, thiếu tá kia không chừng đã bị cô dâu của mình tàn phá thành cái dạng gì rồi.
Quả nhiên chiến hữu vẫn là đáng tin nhất !
So với ba mẹ và cô dâu đáng tin hơn nhiều.
Ba mẹ không có việc gì làm hay sao mà cầm nhiều tiền đập vào người vợ anh
như vậy ? Lòng cô lập tức nghiêng về phía bọn họ, trong mắt đã không còn anh nữa, không chơi trò níu kéo nữa.
Tối qua anh còn nghe cô dâu nói thầm gì mà ôm chân ba mẹ chồng, sống một
cuộc sống gia đình yên ổn, quả nhiên là bị thiên vị mà !
Cô dâu, em phải làm rõ ràng chuyện này, ôm chân ông xã mới có được cuộc sống tốt đẹp.
Diệp Vũ lúc ấy sẽ trả lời thế nào ?
Cô trèo lên người anh, cực kỳ tảng lờ buông một câu, « Em có thể ôm ai, cả ngày không ở nhà, ôm chân bàn còn thực tế hơn. »
Điều này cũng quá thực tế…
Cô dâu nhà anh thực tế rất nhiệt tình chiêu đãi chiến hữu của anh, vô cùng kiên nhẫn, vô cùng phối hợp, quả nhiên là vợ hiền mẹ đảm gương mẫu.
Chỉ cần sau khi về đơn vị, người nào cũng sẽ hâm mộ anh, sau đó vây lấy anh – hậu quả di chứng của việc ước ao ghen tị.
Bọn họ không biết vợ hiền mẹ đảm của anh chỉ cần có cơ hội là đả kích trái tim này của anh, quả thật rất hư hỏng.
Chẳng qua, cô dâu của mình vẫn là tốt nhất, hư hỏng cũng tốt.
Thiếu tá nọ đột nhiên nhớ tới lúc các chiến hữu của mình nói cô dâu mình
thuần khiết như tuyết trên núi, nhất thời kích động máu xông lên não.
Thuần khiết sao ?
Cơ thể cô dâu thuần khiết, nhưng tâm hồn tuyệt đối là đen tối. Bây giờ cơ
thể cô cũng bị anh làm cho không thuần tiết rồi, cái từ thuần khiết quả
thật không có quan hệ gì với cô nữa.
Eo đau lưng mỏi đến chết mà!
Quá phóng túng quả thật là không nên.
“Biến, không cho gần thêm nữa.” Diệp Vũ khóc không ra nước mắt, người này còn
thường xuyên ở đơn vị không về được, nếu không có muốn cô sống hay
không?
“Cô dâu nhỏ, dậy ăn canh, anh hầm cách thủy riêng cho em đây.”
“Anh chỉ cần không tiếp tục đến gần em…em uống nước cũng có thể sống trường thọ.”
“Cô dâu nhỏ đừng ngủ nướng nữa, nhanh dậy đi, chúng ta còn phải về nhà chúc tết ba mẹ vợ nữa.”
“Em bò được tới đấy sao?”
“Hãy để tiểu nhân giúp lão phật gia đứng dậy thay quần áo.” Thiếu tá nọ tỏ ý rất tích cực.
“Còn sờ loạn em sẽ trở mặt.”
“Cô dâu của mình mình có thể tùy tiện sờ, bây giờ em chính là người của quân nhân.”
“Đại biểu quốc gia, đại biểu của Đảng khinh thường anh.”
“Có khinh thường anh thêm nữ