Polly po-cket
Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323502

Bình chọn: 8.00/10/350 lượt.

ầm cánh tay không

chuyền nước của anh, “Chớp mắt một cái đã mấy tháng không gặp anh ấy,

vất vả khổ cực như vậy thật sự là tổn hại đến hình tượng tốt đẹp của anh trong lòng các cục cưng đấy.” Nửa câu đầu là cô nói với Thượng úy, nửa

câu sau đối tượng đã biến thành đồng chí Trung tá đang ngủ mê man.

Tiêu Triệt giật giật tay, từ từ mở mắt ra, thấy bà xã mình nên mở miệng gọi theo bản năng, “Bà xã…”

“Vừa mới tỉnh lại, em nói cho anh biết, tháng Giêng còn gây ra chuyện như

vậy, có phải là anh muốn gia đình ầm ĩ hay không ? Không biết là phụ nữ

có thai không thể bị dọa sợ, em còn phải vất vả ôm mấy đứa nhãi này, anh không thể thông cảm cho một phụ nữ vất vả cực khổ mang bào thai bốn hay không ?”

Tiêu Triệt chỉ nhìn cô cười, vợ anh chỉ cần trừng trừng mắt cũng đẹp như thế.

Diệp Vũ dịu dàng sờ mặt anh, dịu dàng nói với anh, “Em đoán rằng anh bị

thương sẽ phải chăm sóc một thời gian, nhân cơ hội lần này anh hãy đọc

luật kinh tế cho cục cưng nghe đi, tránh để về sau ba biết chúng ta xem

nhẹ gia đình cách mạng làm kinh tế gia đình.”

Đồng chí Trung tá nào đó giật giật khóe miệng, há miệng, không nói được

tiếng nào, anh cũng không thích kinh tế học có được hay không.

“Em cho anh biết, quyết định là của chúng ta, nhiệm vụ này chỉ có anh.”

Mua bán ép buộc !

“Chị Diệp, em mua bát cháo Bát Bảo, hãy ăn nhân lúc còn nóng, còn có hai cái bánh nhân thịt nữa.” Tiểu Trương bưng bát cháo qua, lại đưa một chiếc

túi tiện lợi cho người khác, “Thủ trưởng, tới đây ăn cái gì đi, anh nhất định cũng rất đói bụng.”

Đồng chí Thượng úy cũng không khách khí, lấy bánh bao trong túi há mồm lên gặm.

Diệp Vũ bị chén thuốc kia làm cho đói cồn cào, từ lúc mang thai đến giờ cô

chưa bị ngược đãi như vậy bao giờ, cho nên cô cũng không chần chờ giải

quyết hết cháo và bánh bao thịt.

Tiểu Trương nhìn thấy trợn mắt há mồm, “Chị Diệp, có phải là em mua ít không ?”

“Không phải, là do tôi quá đói.” Diệp Vũ vừa lau miệng vừa suy nghĩ, “Thuốc

kia vừa để an thai vừa tiêu thức ăn, tôi không nghĩ lại ngủ nhiều như

vậy, còn cảm thấy vô cùng đói bụng nữa.”

“Chị Diệp, chị còn nói nữa, lão chuyên gia còn tăng liều thuốc ngủ vào trong thuốc của chị, kết quả là chị lại cố gắng chống đỡ đến lúc anh Tiêu ra

khỏi phòng phẫu thuật, thực sự đã khiến cho bọn em vô cùng kinh sợ.”

“Nói gì vậy, tôi cũng không chụp ảnh kinh dị, cũng không phải là chỉ ngủ

thôi sao, sao có thể khiến cho đám lính các cậu kinh sợ như vậy ? Cái gì mà là tố chất tâm lý ? Còn không bằng dân chúng bình thường tôi đây.”

“Tất nhiên. Người bình thường thật sự không thể nào so sánh được với chị,

chị còn trâu bò hơn cả lính đặc chủng bọn em.” Thượng úy cũng suy nghĩ

như vậy. Trước kia anh nghe nói chị dâu là một nhân vật truyền kỳ, bây

giờ được tiếp xúc với khoảng cách gần như vậy, đâu phải chỉ là truyền

kỳ, quả thật là truyền thuyết !

Có lời nào để nói ?

Đúng, đừng say đắm chị, chị chính là một truyền thuyết !

Tiểu Trương rất nghiêm túc nói: “Tiểu Ngô nói rồi, cậu ấy muốn về nghiên cứu vấn đề đối kháng của thuốc đối với tinh thần con người, về sau có lẽ

phải tăng lượng thuốc lên gấp đôi đối với ngài, nếu không sẽ bị người ta nói là lang băm.”

“Cậu ta chính là một Trung y nửa nạc, nói cậu ta là lang băm cũng không oan ức cậu ta chút nào.”

“Chị dâu, lúc này có thể bắt được quả tang rồi, y thuật của em rất tốt có

biết không.” Tiểu Ngô đẩy cửa đi vào, vừa đi vào trong không nhịn được

oán giận, trong tay còn cầm một bình nước.

“Chị dâu uống thuốc đi, thầy em nói rồi, vì lý do an toàn, vẫn nên uống ba thang thuốc dưỡng thai trước. Đây là thang thứ hai.”

Diệp Vũ lập tức phòng bị nhìn anh, “Cậu tăng thêm lượng thuốc sao ?”

Tiểu Ngô vội vàng lắc đầu, “Không, em sợ chị đánh em.” Anh không muốn đến

khoa chỉnh hình báo danh một chút nào. Tiểu bạch hoa Lý gia vẫn đang

được trị liệu ở chỗ đó, đó là một bài học sống sờ sờ trước mặt.

Không phải còn mang tính giáo dục rất cao hay sao !

Diệp Vũ cau mày nhìn nước thuốc đen như mực, nghiêng đầu trợn mắt nhìn đồng

chí Trung tá một cái, dùng nét mặt như tráng sĩ nói: “Để tỏ lòng sùng

kính đối với truyền thống Trung y của đất nước chúng ta, tôi sẽ cố gắng

nghiến răng nghiến cố uống hai thang, tôi tuyệt đối không thể phối hợp

nhiều hơn. Thai tôi ổn lắm, không cần phải lo lắng chút nào đâu.”

Bây giờ bọn họ nhìn thấy thật sự cũng không cần phải lo lắng quá.

Một Trung tá nào đó nhìn nét mặt khổ sở của bà xã khi uống thuốc, có chút

đau lòng. Anh một lòng tin tưởng rằng, nếu như có thể vợ anh thà đi đối

mặt với côn đồ có vũ khí còn hơn phải uống thuốc bắc !

Đồng chí Trung tá đoán đúng, đời này Diệp Vũ sợ nhất là uống thuốc bắc, bởi

vì khi còn bé cô đã bị dì Hai mình gây tổn thương quá nhiều, cũng biến

thành bóng đen rồi.

Chuyện Tiêu Triệt phải nằm viện không thể lừa được Tiếu gia gia, nhưng cũng

không có ai thông báo cho ba Tiêu mẹ Tiêu bên kia cả.

Đây là ý của ba Tiêu, dù sao bây giờ cũng đã qua giai đoạn nguy hiểm, vậy thì không cần thiết phải khiến họ lo lắng.

Diệp Vũ căn bản rất chống đối bệnh viện, nếu không cần t