
ba Tiêu mới dẫn mẹ Tiêu rời đi, trước khi đi còn dặn dò
con dâu nhất định phải cẩn thận hơn, có gì xảy ra dù chỉ là nhỏ cũng
phải nhanh chóng thống báo cho bọn họ.
Diệp Vũ tỏ ý: Nhất định phải tuân theo kỷ luật, làm tròn trách nhiệm của một phụ nữ có thai, tuyệt đối không thể gây phiền toái cho đám chiến sĩ trẻ và cảnh vệ đại viện.
“Chị Diệp, vậy bình thường chị làm cái gì tiêu khiển?” Tiểu Trương cảm thấy
vô cùng hoang mang với chuyện này. Bình thường chị Diệp không thể tùy ý
đi lại trong đại viện, chủ yếu là dựa vào đả kích các đồng chí cảnh vệ
và chiến sĩ trẻ để tiêu tốn thời gian.
Đột nhiên phát hiện, chị Diệp đáng yêu sao lại tà ác như vậy?
Nhưng thành thật mà nói, cảnh vệ và chiến sĩ trẻ nhờ có cuộc sống giải trí
cũng đề cao trình độ của chị Diệp, cho nên kỹ năng quân sự cũng có tăng
vọt – thiên hạ quả nhiên không có bữa cơm nào miễn phí!
“Tôi còn biết tiêu khiển cái gì, bây giờ tôi sắp trở thành gánh nặng. Nếu
không phải vì chuyện sinh con tự nhiên, bây giờ mỗi ngày tôi đều không
muốn phải đi khám trung y thế này. Quả thật là nên để cho đàn ông có cơ
hội trải nghiệm mười tháng mang thai mới được.”
“Chị dâu cực khổ rồi.” Tiểu Trương lấy thân phận của một chiến sĩ kính quân tẩu là cô.
“Đúng rồi, tiểu Trương.”
“Sao?”
“Cháu gái Lý gia xuất viện chưa?”
Tiểu Trương nhìn quanh, không thấy ai, lúc này mới nhỏ giọng thông báo:
“Chưa đâu, nghe nói phải mời chuyên gia tới trị, kết quả chẩn đoán trước mắt rằng xương sống cô ta sau này sẽ bị liệt, phải thường xuyên đi
lại.” Dường như anh không phát hiện mình đang học theo giọng nhạo báng
của Diệp Vũ.
“Đa số quốc gia lấy sự nghiệp cống hiến làm trọng, còn niệm tình cô ta là quân y chứ sao.” Diệp Vũ rất ưu ái quốc gia nói.
“Quân y? Cô ta?” Tiểu Trương lập tức ra vẻ khinh bỉ, “Em nghe người ta nói cô ta còn không dám cầm kim tiêm, còn đặc biệt nóng tính.:
“Nam mô a di đà phật, quả thật trên đời này không thể tìm thấy đạo đức trên
người của mấy em dễ thương được.” Diệp Vũ cực kỳ tiếc nuối.
“Chị dâu, đi thôi.” Một quân y đang đi tới cười lên tiếng chào.
“Có vội không?” Diệp Vũ cũng nhanh nói.
“Không vội, hôm nay có lão chuyên gia tới chẩn mạch cho mấy lão thủ trưởng, nếu không cũng chẩn đoán giúp chị có được không?”
“Thôi đi, đừng có luyện tay nghề với tôi. Trung y nào đó chỉ là nửa vời, cậu
còn là người của quốc gia, không làm hỏng mấy thủ trưởng cũng mặc cậu,
đừng tưởng rằng có thể lừa được tôi.”
“Chị dâu thật không nể tình.”
“Cậu đừng nghĩ Tây y mới là sở trường của cậu cho nên có thể thờ ơ với Trung y. Truyền thống trung y Trung Quốc chúng ta thâm ảo lắm, không học hai
mươi, ba mươi năm không thành thầy được.”
“Nghe chị dâu nói như vậy, chị dâu cũng hiểu à?”
“Tôi hiểu đã tốt, tôi bị người nào đó làm đối tượng luyện tay mấy chục năm,
coi như là bị dày vò, nghĩ lại chuyện cũ thấy quá rõ ràng, quả thật còn
độc ác hơn cả xã hội cũ.” Người đấy là dì Hai, dì Hai xuống tay còn hung ác hơn cả kẻ thù, còn bảo cô là da dày thịt béo không sợ đau.
Chó má, kim châm vào trong thịt đã đau, nếu cô mà khóc bà dì liền ghim thêm mấy kim, cho nên cũng chỉ có thể kìm nén không kêu đau, nhịn lâu cũng
quen.
“Lão chuyên gia trong viện chúng ta đã xem bệnh mấy năm, chị dâu nên qua đó
cho người đó xem một chút. Bắt mạch trung y không cần những máy móc
thiết bị điện tử có phóng xạ, chị dâu sẽ thích.”
“Được đấy, nhưng phòng khám trung y không phải đều rất khó vào sao, chẳng lẽ
cậu lại để tôi vác cái bụng bự mạo hiểm đi xếp hàng trong lúc trời nóng
bức thế này sao?”
Quân y vui vẻ, “Người kia là dùng số tự động, trực tiếp đảm nhiệm chức vụ, đó là thầy hướng dẫn của em.”
Diệp Vũ móc móc tay, “Hỏi thăm một việc.”
Quân y đi tới, “Chuyện gì?”
“Nghe nói bây giờ thầy hướng dẫn cũng có ẩn tình với, cậu không bị làm gì đó chứ ?”
“…” Chị dâu quả nhiên đúng là có xu hướng thích những điều thị phi, chuyện như vậy chị ấy cũng có can đảm hỏi.
“Chị dâu, bọn em là học viện quân y đấy.”
“Aiii, quạ trong thiên hạ đều đen, đừng có giấu, tôi chỉ muốn nghiên cứu một chút.”
“Chị dâu, chị là quân tẩu đấy.”
“Cậu có thể tạm thời coi như tôi không phải.”
“Quân nhân chúng em đều có đạo đức.”
“Cậu đừng nói với tôi hằng năm các công chức nhà nước bị vạch tội không có
quân nhân. Trét phấn che mặt không bằng loại bỏ hết phần da chết. Đầu
tiên cậu phải chịu nhận sai rồi mới có thể sửa sai.” Diệp Vũ đường đường chính chính nói.
“Thật không có.”
“Thôi, coi như không có.”
“Cái gì mà nói là coi như không có, vốn dĩ là không có.” Quân y nào đó không nhận.
“Trông em trai đẹp trai như vậy, không ai làm gì đúng là quá lãng phí tài nguyên.” Diệp Vũ thẳng thắn xoa xoa tay.
Mặt quân y nào đó xám lại.
Tiểu Trương kín đáo cười trộm, từ trước đến nay chị Diệp nói chuyện không hề kiêng kị, cả cảnh vệ lẫn nhóm chiến sĩ kia còn bị chị ấy vấy bẩn nữa
là.
“Đừng nói chuyện ngoài lề nữa, chúng ta nói vào chuyện chính thôi.”
Không ngờ còn dám đùa cợt trắng trợn như vậy, “Chị dâu nói đi.”
“Tình trạng của cô cháu gái Lý gia thế nào ? Diệp Vũ đi thẳng vào vấn đề.
“Trong lòng c