
m
bữa ăn sáng cho một người vô danh tiểu tốt như tôi ăn?”
Nhìn cách ăn của tôi, Hàn Tuyết Hàm tỏ vẻ chán ngán làu bàu
trong miệng: “Đúng là giang san dễ đổi, bản tính khó lường. Bà thím đúng là bà
thím mãi mãi không thể đóng vai trò công chúa được!” Nói xong trên mặt hắn rõ
ràng còn hiện lên một nụ cười đầy ngạo mạn thỏa mãn. Tôi thẳng tay cứa đôi miếng
bít tết, và không một chút yểu điệu thục nữ vửa đưa vào miệng nhóp nhép vừa lẩm
bẩm tên hắn: “Này!... Thì Hàn Tuyết Hàm này!...” Thấy vậy hắn liền không một
chút nể mặt mà trêu chọc tôi: “Thật là gớm ghiếc. Lần đầu tiên tôi thấy một người
ăn đồng loại của mình mà lại vui vẻ thế này!”
Đáng ghét! Chỉ sơ sẩy một chút thôi là tôi bị hắn trêu chọc
ngay, cũng may tiểu thư ta đây có tố chất tâm lý cứng rắn, nên không bị mi làm
cho nổi đóa được. Ăn xong, tôi vừa lau chùi vết mỡ trên miệng vừa nói: “Vì muốn
bày tỏ lòng cảm tạ với ông vầ bữa ăn sáng tàm tạm này, tôi quyết định nói cho
ông biết một tin lớn kinh thiên động địa! Tin độc quyền đó nhe! Muốn nghe
không?... Đó là kế hoạch tỏ tình hôm trước, tôi tuyên bố phá sản!”
Hàn Tuyết Hàm cười khẩy: “Cái gì?... Nghĩ cũng đúng thôi!
Anh tôi có bao giờ thích người xấu xí đâu! Ha ha!...” “Thật là đáng ghét! Ông
không ác khẩu như thế sẽ chết sao?” Cãi không lại hắn, nên tôi quyết xài thủ đoạn.
Nhìn hắn đang chậm rãi nho nhã cắt từng miếng bít tết ăn, tôi tự cười nham hiểm
một mình… Mở tốc độ nhanh nhất thanh toán hết đống thức ăn trên bàn, sau đó tôi
trang nhã mà lau chùi cái miệng bé xinh, nhìn thẳng vào mặt hắn nở một nụ cười
chết người nói: “Chén dĩa phải rửa thật sạch nhé! Tất cả nhờ vào ông đấy!” Nói
xong tôi vừa cười vừa chạy mất. Hàn Tuyết Hàm liền giận dữ thét lên: “Này! Đồ…
Cô tưởng tôi là osin của tôi hả?!”
Nghe tiếng thét của hắn khiến cho tôi cảm thấy mát lòng mát
dạ. Mọi ưu phiền như đã tan biến đi đâu hết.
Cô chủ nhiệm thường ngày lúc nào cũng đi kèm theo khuôn mặt
căng thẳng khó chịu, hôm nay lại chứa đầy nụ cười một cách đáng ngờ bước vào lớp
chào mọi người: “Chào các em học trò thân mến!...” Sự dịu dàng bất thường của
cô ấy khiến tôi nổi cả da gà…
“Mọi người nghe rõ đây, ngày mai là ngày trường trung học
Hán Dương kỷ niệm 50 năm thành lập…” “Ồ…” Tiếng hưởng ứng của cả lớp đều rất
thưa thớt. Xem ra mọi người đều giống như tôi đều không nhiệt tình lắm với mấy
ngày như thế. Nhưng cô chủ nhiệm vẫn không hề bị lay động, tiếp tục như độc tấu
một mình: “Các em phài mặc đồng phục chỉnh tề. Ngày mai đài truyền hình sẽ đến
trường chúng ta quay trực tiếp.”
Các nữ sinh bắt đầu nhốn nháo lên phản đối: “Không phải chứ,
cô chủ nhiệm? Thời tiết lạnh như thế còn bắt chúng em mặc đồng phục váy ngắn
sao?”
“Đúng! Sau đó chúng ta sẽ ở bãi cỏ sau trường tiến hành một
party đêm hội pháo hoa quy mô lớn và hoành tráng có một không hai…” Nói xong cô
chủ nhiệm đưa tay nhích kính lên, vẻ mặt tỏ vẻ mong mỏi ngày mai mau đến, điệu
bộ đó không thể không khiến cho mọi người hoài nghi: Ý tưởng về đêm hội pháo
hoa có một không hai đó chắc hẳn là do cô ấy để xướng?
“Oa! Lãng mạn quá đi!” “Mong mỏi quá đi, ngày mai phải mặc
váy quả là một quyết định sáng suốt!” Các nữ sinh bắt đầu giống như cô chủ nhiệm,
ánh lên vẻ mặt đầy mong mỏi, và mạnh ai nấy đều tự suy diễn đêm hội pháo hoa đó
sẽ tuyệt vời đến dường nào. Cô chủ nhiệm tiếp tục tuyên bố: “Và ngay trong đêm
hội, đại biểu của những học sinh ưu tú, Hàn Chân Hy đảm nhiệm vai trò đại sứ
thân thiện thay mât toàn thể mọi người đốt cây pháo hoa đầu tiên.” Chân Hy? Tôi
rùng mình phản xạ theo điều kiện.
“Thượng Đế ơi! Là hoàng tử Chân Hy sao?!” “Tuyệt quá! Tôi nhất
định sẽ lên sân khấu tặng hoa cho cậu ấy, và nhân cơ hội này mi vào đôi môi gợi
cảm của cậu ấy!” Cô chủ nhiệm quả thật biết cách chọn thời cơ tuyên bố tin này,
cô ấy đã thành công khiến cho bầu không khí của cả lớp trở nên xôn xao, rộn rã.
Còn các nữ sinh thì xao động con tim, hồn siêu phách lạc. Đáng ghét! Ngốc như
các cô không xứng đáng gọi tên Chân Hy thân mật như thế?
“Ngoài ra…” Cô chủ nhiệm đưa cao cánh tay lên thị ý cho mọi
người hãy im lặng lắng nghe rồi tiếp tục nói: “…Ngoài ra, nhà trường sẽ chọn ra
một nữ sinh cũng đốt pháo hoa với Chân Hy.” Nhà trường đang làm gì kì cục thế
này, rõ ràng là mượn danh Chân Hy để quảng cáo đây mà!
“Trời ơi! Đây không phải là sự thật chứ?” “Cô chủ nhiệm, cô
chủ nhiệm ơi! Em muốn đăng kí!” “Xí! Với bộ dạng xấu xí của cô mà đòi tiếp cận
Chân Hy của chúng ta à? Đừng có mơ!” “Cô nghĩ cô là công chúa à? Hãy đi ***
gương đi!”
Tôi thật chịu hết nổi đám người điên khùng này rồi! Chỉ vì
tranh giành một vị trí đứng gần Chân Hy có cần thiết phải ghen bóng ghen gió,
chà đạp lẫn nhau như thế không? Nhà trường cũng kì cục. Lúc nào cũng thích xài
thủ đoạn như thế này hấp dẫn đám nữ sinh đang ở trong thời kì nông nổi mơ mộng
này! Tôi cảm thấy rất bất bình! Chỉ mới nghĩ đến Chân Hy sẽ cùng người con gái
khác khởi động nghi thức khai mạc đốt pháo hoa với nhau, sau đó được mọi người ở
dưới sân khấu tôn xưng là “Kim đồng ngọc nữ”, thì trái t