
ại.
Tuần Tuần vội rụt tay về.
“Không phải như vậy à?”
Trì Trinh chau mày vẻ khó hiểu, rồi nhân lúc Tuần Tuần không kịp phản ứng, xoay
mặt cô lại và hôn thật nhanh lên môi cô một cái, “Không lẽ anh ta đã làm như
thế này?”.
Tuần Tuần vội đẩy Trì
Trinh ra, lần này cô nổi giận thật sự, mặt cô đỏ ửng như quả cà chua. Dù cho
trẻ tuổi phóng khoáng thế nào thì cũng phải có kiêng dè chứ, làm như thế thật
là quá đáng, tựa hồ như anh ta nhân cơ hội này giở trò sàm sỡ với cô.
“Anh…”
Phản ứng của Trì Trinh
còn gay gắt hơn cả cô, anh ta đập mạnh tay xuống bàn, “Tạ Bằng Ninh dám làm
thật như thế, ở đâu ra cái kiểu như vậy!”.
Tuần Tuần bị tiếng đập
bàn của Trì Trinh làm cho giật nảy mình, còn anh ta coi như không có chuyện gì
xảy ra, không cảm thấy hành động vừa rồi của mình vượt quá ranh giới cho phép,
tiếp tục đóng vai người bị hại và kẻ phán xét đạo đức.
“Dừng ngay! Anh vừa làm
gì đấy? Tôi cảnh cáo anh, có chuyện gì thì nói chuyện ấy, không được động chân
động tay!” Vẻ chính nghĩa của Trì Trinh đột ngột vấp phải sự cảnh cáo của Tuần
Tuần nên tạm thời tỏ ra yếu ớt hơn.
Trì Trinh sững sờ, vẻ mặt
như người vô tội, “Cái gì?”. Trước khi Tuần Tuần trở mặt, Trì Trinh mới thốt
lên một tiếng, vẻ hiểu ra vấn đề, “Ý của cô là, không cho phép ‘làm như vậy’?”.
Nhìn điệu bộ của anh ta
như đang định lặp lại động tác lúc nãy một lần nữa. Tuần Tuần tức điên lên, đối
với con người này không thể dùng lý lẽ được. Cô định đứng lên bỏ đi, nhưng vì
chỗ ngồi của cô sát tường, bên ngoài là Trì Trinh.
“Tôi bảo anh đừng có động
chân động tay, anh không có mồm à?” Tuần Tuần nhìn anh ta bằng ánh mắt giận dữ.
“Thì vừa rồi tôi đã động
mồm đấy thôi.”
Tuần Tuần cắn môi, vị
ngòn ngọt, đó là vị của Blueberry Sundae! Có lẽ cô phải viết cho KFC một lá thư
đề nghị, cấm bán Blueberry Sundae cho trẻ em, vị này không thích hợp với lứa
tuổi ấy. Cô không có ý định nói chuyện tiếp với anh ta, nên đẩy anh ta lùi ra
xa.
“Tôi xin lỗi rồi còn chưa
được sao? Thôi đừng có giận dữ nữa!”. Trì Trinh hạ giọng nói với vẻ nghiêm túc,
nhưng Tuần Tuần thì lại thấy rất rõ vẻ cười cợt trong ánh mắt anh ta.
Cô bỗng thấy phải cảnh
giác.
“Anh đối với ai cũng như
thế à?”, Tuần Tuần nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Trì Trinh cười, “Tất
nhiên là không rồi, tôi cũng đâu phải là kẻ lăng nhăng”.
“Thế thì tại sao anh lại
đối xử với tôi như vậy?” Tuần Tuần nghi ngờ, chưa kịp tìm ra lời giải đáp, thì
anh ta đã cho cô đáp án.
“Tôi thích cô. Ngay cái
nhìn đầu tiên”. Trì Trinh nói, giọng thản nhiên.
Như thế có nghĩa là gì?
Tuần Tuần hít một hơi thở
sâu, “Tôi là người đã có chồng, anh cũng đã có vị hôn thê, vị hôn thê của anh
còn là cô của chồng tôi, anh là chú rể họ tương lai của tôi. Mặc dù vị hôn thê
của anh và chồng tôi có sự thân mật, nhưng cô ấy vẫn là vị hôn thê của anh,
chồng tôi vẫn là chồng tôi, cô vẫn là cô, chú rể họ vẫn là chú rể họ!”. Tuần
Tuần nói xong, cảm thấy hình như càng nói thì càng rối.
Trì Trình cười rạng rỡ.
“Cô thấy chưa, đến bây
giờ mà cô vẫn còn ngây thơ như vậy sao? Tôi đã nói hết câu đâu. Tôi thích cô,
là vì cô có những phẩm chất giống như mẹ tôi.”
Tuần Tuần vừa xấu hổ lại
vừa tức giận, suýt nữa thì cũng té xỉu như Giáo sư Tăng. Cô cố gắng dồn hết sức
thúc mạnh về phía Trì Trinh, Trì Trinh không đề phòng, vì thế nghiêng sang một
bên, loạng choạng một lúc mới đứng vững. Nhân cơ hội ấy Tuần Tuần bước ra khỏi
chỗ ngồi, đẩy cửa bước nhanh ra như chạy trốn.
Tuần Tuần đi mãi, đi mãi
trên con đường mà ánh mặt trời chiếu rực rỡ, lòng tự hỏi, mình sao lại thế này?
Câu hỏi ấy cứ bám riết lấy cô, rõ ràng là quan hệ giữa Tạ Bằng Ninh và Thiệu
Giai Thuyên, không hiểu vì sao bỗng chốc lại biến thành sự chia tay trong nỗi
tức giận giữa cô và Trì Trinh, còn nỗi phiền muộn thực sự thì lại không hề được
giải quyết chút nào. Cô đang đi tới phía khách sạn, nhưng đến đó rồi thì sẽ làm
gì đây? Không lẽ lại xông vào đánh cho bọn họ giống như lời Trì Trinh? Làm như
vậy, ngoài việc trút được cơn tức giận thì hậu quả mang đến cho cô sẽ là những
gì?
Tuần Tuần lấy lại bình
tĩnh, dừng lại ở chỗ cách Cẩm Di Hiên khoảng một trăm mét, rồi từ từ lấy điện
thoại ra, gọi cho Tạ Bằng Ninh.
“A lô, anh à. Có phải anh
gửi tin nhắn bảo em đến Cẩm Di Hiên không? Em đã đến gần đó rồi, nhưng không
biết Cẩm Di Hiên ở chỗ nào?”
Tuần Tuần bước vào cửa
hàng mỹ nghệ ở gần đó dạo một hồi, Tạ Bằng Ninh nói với cô rằng anh đang lái xe
đến. Cô bước ra ngoài, tìm chiếc xe quen thuộc, trên chiếc ghế phụ giờ đây là
Thiệu Giai Thuyên với đôi mắt hơi đỏ. Tuần Tuần lên ngồi ở ghế sau, Thiệu Giai
Thuyên chào cô. Tạ Bằng Ninh chủ động giải thích: “Hôm nay mẹ gọi chúng ta về
ăn cơm, bảo cả Giai Thuyên đến nữa. Anh đến làm việc ở gần đây, tiện thể đón cô
ấy luôn, vì thế mới hẹn gặp em ở Cẩm Di Hiên”. Thấy Tuần Tuần không nói gì, Tạ
Bằng Ninh lại nói thêm một câu, “Em vừa tới à?”.
“Vâng, suýt nữa thì em
không tìm thấy chỗ này”, Tuần Tuần nói, mắt nhìn ra ngoài cửa xe.
“Em thật là…”, giọng của
Tạ Bằng Ninh trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn, “K