Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Phù Sinh Mộng

Phù Sinh Mộng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323251

Bình chọn: 8.00/10/325 lượt.

, trường kiếm xẹt qua lập tức hất tung bọn ma binh trong bán kính 10 thước, rồi nhún người lao thẳng về phía chúng.

Sống mấy vạn năm rồi mà cung điện Ma giới cũng chưa tới bao giờ, không thể chấp nhận được.

Dù là quang minh chính đại hay là lén lút, tóm lại số lần ta đến đây không nhiều lắm nhưng cũng không tính là ít.

Tuy rằng ta luôn nhàn hạ tham ngủ, nhưng dù sao cũng sống lâu năm, tu luyện cũng lâu, trong tứ hải bát hoang còn phải gọi ta một tiếng ‘Thượng thần’, nên dù ta bất tài nhưng cũng không phải bán cải trắng.

Ai nấy trên thần giới đều biết phiền phức nhất chính là U Minh Phủ, yêu ma quỷ quái đều do U Minh Phủ quản lý, nên chúng ta đã được tôi luyện nhiều, sức chiến đấu cũng mạnh mẽ. Bởi vậy, Phượng Nhi mới to gan, an tâm để ta lại nơi này, tóm lại một câu, chết cũng không thua!

Ta còn chưa vọt tới đại điện, đã nghe từ trong truyền đến tiếng ca quen thuộc. Làn điệu trong trẻo, dịu dàng xen lẫn bi thương.

Ta biết đó là ai, xoay người vịn lan can nhảy lên, kéo theo cả đám truy binh từ cửa sổ nhảy vào bên trong điện.

Hình ảnh vô cùng ấm áp.

Nữ tử nằm trên giường, gối đầu lên đùi hắn, mái tóc dài buông xoã, trong tay nam tử cầm một chiếc lược, tỉ mỉ chải từng sợi tóc cho nàng.

Nam tử dung mạo tuấn nhã, tuyệt thế vô song. Hình ảnh hai người quấn quýt, hoàn mỹ như một bức hoạ.

Nếu ta chưa từng đến, nếu ta chưa từng cầm kiếm nhảy vào mang theo truy binh thì bức hoạ này dĩ nhiên là còn tiếp tục.

Nhưng ta đã đến.

Vì thế, ta thấy sắc mặt Bách Lý Quân Hoa đột nhiên biến đổi, sững sờ nhìn ta, ánh mắt lay động nhưng lại chưa hề mở miệng. Ta thu hồi kiếm.

Dùng bạo lực giải quyết một đám truy binh, rồi sau đó nhân lúc rảnh rỗi, ta ngồi xuống đối diện với hai người đang nằm kia, vô sỉ cười cười: “Aha, chào hai vị!”

Thư Tĩnh đang nhắm mắt dưỡng thần cuối cùng cũng mở mắt ra nhìn ta, nàng ta vẫn gối trên đùi Bách Lý Quân Hoa, lười biếng phất phất tay nói với đám người phía sau ta: “Ồn ào chết được, dừng tay cho ta!”

“Nhưng…”

Đám ma binh chần chờ nhìn nàng ta, Thư Tĩnh lạnh lùng trừng mắt nhưng lại vô hình trung có khí thế không giận mà uy: “Bản cung bảo các ngươi dừng tay!”

‘Bản cung’ vừa lên tiếng, đám ma binh lập tức thối lui sang một bên. Ta quay đầu làm bộ cung kính chào Thư Tĩnh, trêu đùa: “Thư Tĩnh công chúa, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn khoẻ chứ?”

“Sao bằng ngươi.”

Thư Tĩnh cười nhạt, ta lại cảm thấy nàng ta đang nghiến răng nghiến lợi: “Ta ở Đông Hải bị giam ba ngàn năm, mà Diệp Tiếu thượng thần vẫn sống tiêu sái làm bậy, rất khoái hoạt.”

Nghe nàng ở trước mặt Bách Lý Quân Hoa thản nhiên đề cập đến chuyện năm đó, ta nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Bách Lý Quân Hoa nói: “Ngươi đã biết?”

Bách Lý Quân Hoa lặng nhìn ta, gật đầu.

Ta nhìn người trước mặt này, cùng dáng vẻ, cùng khuôn mặt, qua ngàn năm, hắn lại chưa từng mảy may thay đổi, vẫn như đêm mưa ấy, người thiếu niên đã đưa tay cho ta.

Tuy rằng đã qua ba ngàn năm, ta lại vẫn nhớ rất rõ.

Khi đó, ta còn là phàm nhân, chỉ mới 7 tuổi. Ta giương mắt nhìn đám quan binh vọt vào, theo sau là một nam tử tên Nam Thiếu mang theo rất nhiều người cùng tộc nhân của ta đấu pháp, tiếp đó là một con đường nhuốm máu, ta được phụ thân ôm vào lòng, chạy, chạy mãi.

Không biết đã chạy bao lâu.

Cho đến khi người đột nhiên ngã xuống, ta chỉ thấy trước mắt một trời đỏ thẫm, bên tai là tiếng tộc nhân la hét chói tai, còn phụ thân chỉ lặp đi lặp lại: “Tiếu Nhi, chạy mau, chạy mau!”

Toàn thân ta run rẩy đặt thi thể phụ thân xuống, nhìn lại lưng người, chằng chịt những vết thương huyết nhục mơ hồ. Khi còn bé, ta tuy rằng nhỏ nhưng đã biết một ít pháp thuật, ta tận mắt chứng kiến những phù chú trên lưng người mà không kiềm nổi, quỳ sang bên cạnh nôn hết ra.

Cách đó không xa truyền đến tiếng truy binh, ta nghĩ ta chắc chắn sẽ chết. Khoảnh khắc đó, sợ hãi và tuyệt vọng xen lẫn, bao phủ lấy ta.

Thật ra, ta không sợ chết.

Nhưng, ta lại không thể chết được. Nếu ta chết, ai sẽ báo thù? Ai sẽ vì Lan Lăng Diệp gia mà đòi món nợ huyết hải thâm cừu này?

Vì thế, ta bỏ lại thi thể phụ thân, nhắm cánh rừng bên kia dốc sức chạy vào.

Hôm đó trời mưa, màn mưa phùn dày đặc, không lâu sau ta đã ướt nhẹp, trong đêm mưa đó, ta đã nhìn thấy người thiếu niên áo trắng hoa quan, che ô mà đến. Hắn đứng trước mặt ta, khẽ khàng thở dài rồi ngồi xuống, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn ta, hỏi: “Ngươi có muốn theo ta không?”

Gió vờn trăng, hắn giống như một thiên nhân.

Khi đó ta còn nhỏ nhưng đã liều lĩnh ôm lấy hắn, khàn khàn nói: “Dẫn ta đi!”

Nhớ lại năm đó khiến ta sống lại những yêu hận triền miên.

Ta nhìn người này, hỏi hắn một câu: “Vậy, người ngươi yêu là ta, hay Thư Tĩnh?”

Quả thật, ta biết ta không nên hỏi những lời này.

Chuyện ta nên làm lúc này là lập tức rời đi, trở lại cổng thành, chờ mười vạn thiên quân đánh tới, rồi công phá thành, không chừng còn được thưởng một chức quan tàm tạm. Rồi sau đó, tiếp tục cùng đám Phượng Nhi vô tâm vô phế, ngày dài qua mau sẽ có thể quên được hắn.

Hẳn là như vậy.

Từ đó, ít nhất nhiều năm sau, hắn sẽ vẫn nhớ một Diệp Tiếu thượng thần