
t cảm thấy giờ phút này có chút châm chọc.
Nếu không phải hai người đàn ông này chặn lại ánh mắt chỉ trích của Hậu Thổ Thánh mẫu, giờ phút này nàng đại khái cũng sớm đã khuất phục dưới mấy
câu hỏi trách tội của sư phụ rồi.
Kẻ mạnh làm vua, là nguyên tắc
vốn có của Đại Tuyết Sơn, nhưng để trong thế giới của người bình thường, lại có vẻ dã man không hiểu chuyện vô cùng.
Tiêu gia mấy huynh đệ trong mắt Hậu Thổ Thánh mẫu giống như con kiến hôi, sinh tử không ngại chút nào.
Nàng căn bản là không có biện pháp hiểu Mộ Lăng Không sao lại vì mấy cái mạng nhỏ mà ngay cả sư phụ cũng không cần.
Cho nên nói, nguyên nhân khẳng định còn có cái khác.
Hậu Thổ Thánh mẫu đem ánh mắt dời chuyển tới trên người Đế Tuấn, đùa giỡn
nhìn khí thế mười phần che chở của hắn, thật lâu cũng không có vẻ mặt
gì.
Huyền Minh nghỉ ngơi và hồi phục xong, đứng ở bên người, theo thói quen đi tìm bóng dáng thướt tha quen thuộc, đáng tiếc bị hai ánh
mắt giống như sói ác đánh trở lại.
Hắn quay mặt qua chỗ khác, âm thầm sinh ra hối hận.
Chuyện ngày đó, hắn thật sự là quá mức xúc động, ghen ghét Lăng Không bị Đế
Tuấn cướp đi, lại tạm thời không sao giết được thiếu niên kia, vì vậy
liền muốn giết mấy người bên cạnh hắn cho hả giận, ai ngờ đến, hành động lần này thế nhưng giống như là chọc tổ ong vò vẽ, nhấc lên phản ứng dây chuyền liên tiếp, nhìn ý tứ của tiểu tử kia, không giết hắn là tuyệt sẽ không từ bỏ.
Thôi.
Hiện tại cũng không phải là thời điểm thảo luận thù riêng, tất cả vẫn chờ Hậu Thổ Thánh mẫu quyết định thôi.
. . . . . . . . . . . .
Hậu Thổ Thánh mẫu nghiện đánh nhau, ngược lại không vội bắt giữ ba người,
"Đế Tuấn, phụ hoàng của ngươi có nói qua cho ngươi, quan hệ giữa Đại
Tuyết Sơn cùng hoàng tộc? ?"
Đế Tuấn không phản ứng.
Ngược lại Thái Nhất cười giảo hoạt, con ngươi xoay mòng mòng không biết tìm cách gì.
"Ta với mẫu thân ngươi vốn là tỷ muội song sinh cùng một mẹ. . ."
Hậu Thổ mới mở đầu, Đế Tuấn liền không nhịn được tiếp lời, "Đoạn này đã
nghe qua, lặp lại vài chục lần, có thể nói tới chỗ mới được không?"
Nếu còn là vấn đề cũ nhai đi nhai lại, còn không bằng tiếp tục động thủ
đánh, hắn không có tinh lực dư thừa chờ nàng trì hoãn thời gian.
"Ngươi lại là tánh tình nóng nảy, điểm lại không giống phụ hoàng ngươi, chắc
là kế tục từ mẹ ngươi, huyết thống đích xác là vô cùng quan trọng, có
một chút thiếu sót, đứa bé sanh ra cũng không đủ hoàn mỹ." Trên mặt Hậu
Thổ vẻ tiếc hận nồng hậu, lắc đầu liên tục, cũng không đem lửa giận của
mặt trẻ con để ở trong lòng.
"Cửu ca, dì hai của huynh quả nhiên
khí độ bất phàm. . . Ai u, làm gì đạp ta, đổi phiên bối phận, đích xác
là gọi dì Hai, không sai nha." Thái Nhất uất ức ôm lấy bắp đùi nhảy
loạn.
Mượn chuyện này, Mộ Lăng Không cuối cùng có thể từ sau chen tới đây, đứng song song cùng Đế Tuấn.
Trong lòng nàng vốn là còn chút sợ hãi, bị Thái Nhất nói xằng nói bậy một phen, ngược lại buông lỏng xuống.
Mặc dù bộ dáng của Hậu Thổ Thánh mẫu, không thể nào dính dáng tới hai chữ ‘ Dì Hai ’ thân thiết kia.
. . . . . . . . . . . . .
Động tĩnh trong thần điện cũng không tính lớn, nhưng cũng không thể không
trêu chọc rất nhiều người có lòng chú ý, tiếng bước chân vang lên bên
tai, làm như có rất nhiều người đến gần đây.
Mặt Huyền Minh lộ vẻ vui vẻ.
Mặc kệ Đế Tuấn cùng người hắn mang tới làm sao có thể duy trì, cuộc tỷ thí này đến đây là ngừng.
Trên Đại Tuyết Sơn, người tài xuất hiện lớp lớp, người rơi vào vòng vây của bọn họ làm sao có thể thoát?
Vậy đơn giản chính là không thể làm được.
Trừ phi —— xuất hiện kỳ tích.
Đế Tuấn chợt nói nhỏ mấy câu ở bên tai Mộ Lăng Không, khóa đúng Huyền
Minh, xẹt qua cực nhanh, đồng thời quát to, "Thái Nhất, tóm không nổi
Hậu Thổ, ngươi phải tiếp quản nước Mạc Thương! ! !" Những lời này có tác dụng nhiều hơn bất cứ uy hiếp nào.
Thái Nhất bất thình lình giật mình , mặt mày ảm đạm, "Cửu ca, huynh thật quá âm hiểm, huynh đệ ta cùng lên, như thế nào quản được thiên hạ?"
Đế Tuấn trở về nở một nụ cười mang ý vị sâu xa, cũng không giải thích nhiều, để hắn tự mình suy nghĩ.
Hai huynh đệ ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, luôn có mấy phần ‘ tâm ý tương thông ’.
Một giây kế tiếp, Thái Nhất quả thật gào khóc xông về Hậu Thổ, "Dì Hai của
Cửu ca à, thật ngượng ngùng, ta phải quyết tâm..., nếu không liền thảm,
uất ức ngài, bảo đảm sẽ không bị thương."
Huyền Minh quýnh lên.
Nét mặt Hậu Thổ âm trầm, cũng không để tâm.
Từ khi phát hiện hai huynh đệ này xông lên, không khí trong thần điện liền do bọn hắn chủ đạo.
Muốn tới thì tới, muốn đánh thì đánh, còn nói cuồng ngôn muốn bắt được nàng.
Coi người đứng đầu Đại Tuyết Sơn là cái gì? Gà rừng, thỏ hoang? Nói bắt bớ liền bắt bớ?
Nhưng Hậu Thổ còn không kịp lên tiếng trách cứ, đã cảm thấy một cỗ áp lực khác thường ùn ùn kéo đến, ép nàng vội vã ứng chiến.
Bên kia, Đế Tuấn chống lại Huyền Minh, có vẻ nhẹ nhõm rất nhiều.
Hắn một lòng muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, ra tay tàn nhẫn, nhiều chiêu đều đánh vào bộ phận quan trọng, không nể mặt.
Huyền Minh trước đã bị thương không nhẹ