
nhìn về phía ghế rồng, vừa lúc đối diện với biểu tình cười như không cười kia của Linh đế, bốn mắt giao nhau, đột nhiên, giống như hiểu được cái gì rồi.
Được rồi, gừng càng già càng cay. Nếu như nhược điểm đã bị phụ hoàng chuẩn xác nắm ở trong tay, hơn nữa lại còn tặng một phần đại lễ không thể kháng cự lại được
như thế, Đế Tuấn ngoại trừ cam bái hạ phong (bái phục), cam tâm tình nguyện nhận thua, tựa hồ cũng không có biện pháp gì hơn.
"Nhi thần khấu tạ ân điển của phụ hoàng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Hai đầu gối quỳ, cung kính dập đầu ba cái, cảm tạ Linh đế
thành toàn.
Tả thừa tướng không hiểu sao lại trở thành nghĩa phụ của Mộ Lăng Không, tự nhiên không phải vô căn cứ, nói vậy tất cả chuyện này đều do Linh đế âm thầm thao túng, chính là vì để hai người có thể danh chính ngôn thuận mà ở cùng một chỗ không bao giờ tách rời.
Mộ Lăng Không đối với hắn mà nói rất là quan trọng, Đế Tuấn quá mức coi trọng thực khiến Linh đế tìm được một chút điểm đột phá.
Muốn làm cho nhi tử biết ơn, không cần trực tiếp ở trên người hắn thăm dò, xuất ra phương thức vòng vèo như vậy, có lẽ phù hợp hơn là bắt lấy được Đế Tuấn kiêu ngạo
Căn bản là hắn kháng cự không được.
Nhìn bóng lưng khiêm tốn của Đế Tuấn, cùng núi thẳng tắp giống nhau.
Phụ tử tương đấu hơn mười năm, mặc kệ Linh đế ban cho hắn cái gì, cũng chưa thấy đứa nhỏ này giống như bây giờ, thành tâm thành ý cảm ơn.
Trong lòng hắn có chút đắc ý không thể che dấu được.
Trên mặt tươi cười, cũng giống như nồng đậm thêm một chút.
Hết thảy đều không cần phải nói
... .........
Ban đêm nổi gió, thổi vù vù rung động, ngoài cửa sổ nhánh cây lay động, khiến người ta nghi ngờ, bất cứ lúc nào cũng có thể nghe được tiếng cành cây đứt đoạn.
Tối nay Linh đế không có lật thẻ bài của bất cứ người nào, thậm chí đuổi hết nô tài lớn nhỏ ra ngoài, một hũ Lão Tửu, mấy đĩa thức nhắm, một mình uống cùng ngọn nến.
Đã rất nhiều năm không có tâm tình như vậy rồi, tục sự quấn thân, cho dù thân là vua, cũng chạy không thoát như vậy.
Khó có được thanh tĩnh tự do.
Hắn tiếp tục uống một ly, đã hơi hơi say ngà ngà, mỉm cười dựa trên giường mềm, lẳng lặng nhìn phía ngoài cửa sổ, thiểm điện lôi minh ( sấm sét vang dội ), mây gió giao nhau, sắp sửa mưa to một trận.
Cửa gỗ khắc hoa bị người từ bên ngoài vén lên, lại nhẹ nhàng hạ xuống cực nhanh, không làm kinh động bất cứ kẻ nào.
Một cái bóng dáng như quỷ mị, lặng yên mà vào, lúc sau hơi ngừng lại, cởi bỏ áo tơi còn lưu lại nước mưa trên người, tùy ý vứt bỏ trên mặt đất.
"Đông tử, trước trẫm không phải muốn ngươi hầu ở bên ngoài sao, không có chuyện thì đi vào đây làm cái gì, quấy nhiễu sự thanh tĩnh của người khác, có việc gì để sáng mai (Minh nhi) nói sau." Đầu Linh đế cũng chưa từng quay lại, trực giác cho rằng động tĩnh phía sau là tiếng của tiểu thái giám hầu hạ bên người hắn.
"Long ca ca. . ." Yếu ớt thở dài, giống như đến từ Minh thành, nhiều năm không gặp, giống như là đã cách một đời người…
"Long ca ca, huynh còn nhớ rõ ta." Bạch y nữ tử cởi sa trên mặt xuống , lộ ra dung mạo tuyệt sắc khiến người khác nín thở, bên trong một đôi mắt đẹp trong trẻo, như có bóng dáng mây mù quanh quẩn, thần bí khó lường.
"Sao lại không nhớ rõ muội, hơn hai mươi năm, không một khắc nào ta có thể quên muội." Linh đế giơ tay lên, muốn sờ sờ mặt nàng, giống như quá khứ vậy, ôm nàng vào trong lòng, dùng nhiệt độ cơ thể để làm tan đi lạnh lẽo trên người nàng.
Hậu Thổ liên tục bước về phía sau, cực nhanh né đi.
Cánh môi không có huyết sắc gần như mân thành một đường cong, nhìn không ra vui buồn, sau khi gặp lại cũng không có kích động, "Huynh không quên được ta, có nguyện ý đi cùng ta hay không?"
Buồn cười, rõ ràng cũng biết câu trả lời mỗi lần đều như vậy, nàng vẫn là nhịn không được muốn hỏi.
"Thực xin lỗi." Linh đế thở dài một tiếng, "Ta mong chờ muội có thể lưu lại, Hậu Thổ tuy là người đứng đầu Đại Tuyết Sơn, nhưng là nơi băng tuyết ngập trời, lại có cái lạc thú gì? Ta còn nhớ rõ, muội thích nhất địa phườn ấm áp giống như ngày xuân, bị ánh mặt trời chiếu lên phải nheo mắt lại, Hậu Thổ —— lưu lại, cùng ta, đừng tiếp tục rời đi."
"Muốn ta lưu lại?"
"Muốn ta lưu lại?" Mắt Hậu Thổ chứa châm chọc nói, "Huynh giết Tiêu Mạn Nhi cùng toàn bộ nữ nhân từng chạm qua, gạt bỏ ba nghìn hậu cung, từ nay về sau, sủng một mình ta, có thể làm được đầy đủ? ? ?"
Đương nhiên —— làm không được.
Linh đế thích Hậu Thổ, nhưng cũng đồng dạng yêu tha thiết hoàng hậu của hắn, Thục phi của hắn, quý phi của hắn, tần phi của hắn. . .
Mỗi một nữ tử cùng hắn trải qua ân ái, cũng đều là thịt trong tim của hắn, vứt bỏ ai, hắn đều sẽ cảm thấy đau đớn.
Hậu Thổ cũng không bất ngờ.
"Ta không phải Tiêu Mạn Nhi, không hạ tiện như nàng được, cùng với không biết bao nhiêu nữ tử chia sẻ âu yếm của nam nhân, vẫn vui vẻ chịu đựng, không đáng để ta so đo." Đứng đầu Đại Tuyết Sơn, cho dù là yêu, cũng tràn đầy cao quý, nàng không có biện pháp biến mình thành bụi đất hèn mọn, mặc người giẫm lên.
Cho dù người kia là người nàng yêu nhất cũng không được.
"Thật