
một công việc để còn kiếm tiền nuôi gia đình chứ, không thì ai nuôi vợ anh bây giờ?” Anh cọ đầu vào gáy cô, mỉm cười, nói.
“Nói vậy thì em phải cực kỳ cảm kích, nước mắt ngắn, nước mắt dài tiễn anh lên đường mới được?” Phù Hiểu nhướng mày.
“Anh cho phép.” Vị lão gia nào đó đến là rộng lượng.
“Đồ mồm thối!”
“Người đẹp bé bỏng của anh chê anh thối hở? Không sao, lão gia sẽ dẫn em đi tắm uyên ương.” Anh nâng cánh tay cường tráng lên, Phù Hiểu như con chim cút, bị anh nhấc bổng bằng một tay một cách dễ dàng, bàn chân nhỏ bé của cô không còn chạm đất nữa.
Phù Hiểu bị giật mình. “Á – Bỏ em ra nào!” Nằm trong vòng tay anh, cô vừa cười vừa mắng.
Đường Học Chính hôn cô đánh chụt một cái, “Ghét anh hả? Lát nữa em lại chẳng xin anh đừng có ‘dứt ra’ ấy à!”
… Trong công việc, Đường Học Chính là một người rất quyết đoán, hễ nghĩ là làm. Sáng hôm đó, sắp xếp hành lý xong, anh hôn vợ yêu đang nằm trên giường một cái, rồi xách va li đi. Phù Hiểu vuốt ve bên giường hãy còn vương hơi ấm của anh mà thấy lòng hụt hẫng lạ thường.
… Ông cụ Đường luôn không nhúng tay vào việc của thằng cháu, nhưng thấy đôi trẻ nói muốn về nhà ở luôn, ngoài miệng cụ càm ràm thế thôi, chứ trong bụng thì cụ mừng rơn à. Từ sáng sớm, cụ đã sai con dâu đánh bản báo cáo, nộp cho cấp trên, nhân tiện gọi luôn kiến trúc sư đến nhà.
Bà Hàn Ngọc Tố thấy con bảo muốn về nhà ở luôn thì cũng phấn khởi lắm, trước kia, bà chỉ nài thằng bé ở nhà ngủ có một tối, nó cũng đã không thích, sao thằng bé bỗng dưng lại đổi tính thế nhỉ?
Thế là ba thế hệ ông bà – bố mẹ – con cái của nhà họ Đường mỗi thế hệ cử ra một đại biểu, cùng thảo luận với kiến trúc sư, xem xây thêm một tầng lầu nữa kiểu gì. Ông cụ Đường đề nghị xây theo kiến trúc truyền thống của Trung Quốc, nhưng bà Hàn Ngọc Tố thì thích kết hợp giữa phong cách kiến trúc phương Tây và kiến trúc truyền thống Trung Quốc hơn. Trước giờ, Phù Hiểu luôn nghe lời ông cụ Đường răm rắp, không ngờ lần này gu thẩm mĩ và ý tưởng của Phù Hiểu lại rất hợp với bà, một vài vấn đề, bà chỉ mô tả sơ sơ Phù Hiểu đã nghe ra. Vậy là, với kết quả biểu quyết hai đấu một, tầng gác mới được thống nhất sẽ xây theo kiểu kết hợp giữa kiến trúc phương Tây và kiến trúc cổ truyền Trung Quốc.
Thiết kế xây thêm một tầng lầu cho một ngôi nhà có sẵn dễ hơn thiết kế một ngôi nhà hoàn chỉnh rất nhiều, khâu trang trí nội thất là quan trọng nhất. Phù Hiểu bắt đầu bận rộn. Ngày nào cô cũng cùng bà Hàn Ngọc Tố nghiên cứu, lựa chọn đồ nội thất để trang trí cho tầng lầu mới, hai người rất cẩn thận trong khâu này, chọn tỉ mỉ từ ốp trần đến ốp sàn. Hai người cũng không ngờ là họ lại hợp gu nhau đến thế, thi thoảng, khi phải gặp vấn để bất đồng quan điểm, Phù Hiểu cũng sẽ tôn trọng ý kiến của mẹ chồng.
Bà Hàn Ngọc Tố ngạc nhiên lắm. Bà vốn định giở cái uy của mẹ chồng ra nẹt con dâu, nhưng vì chị ta xử sự kiểu đó mà bà thấy mình như đang tấn công cái bị bông. Vả lại, Phù Hiểu luôn khiêm nhượng, dịu dàng và cực kỳ kính trọng ông bà ba mẹ, dù giữa hai mẹ con vẫn còn một khoảng cách vô hình thì chị ta cũng cố làm thân với bà. Bạn bè của bà cũng có nhiều người đã có con dâu, bà cũng gặp cả rồi, toàn mấy đứa con gái cá tính, nói dễ nghe thì là yêu sự tự do, nói khó nghe thì là ích kỷ. Mấy đứa đó có mua được đồ đẹp hay kiếm được miếng ăn ngon cũng sẽ lo sướng cái thân mình trước, rồi mới nghĩ đến người khác. Nhưng Phù Hiểu thì khác, chị ta có uống miếng nước cũng sẽ hỏi: “mẹ có uống không ạ.”
Bà rất là hoang mang. Nếu so đáo để, Phù Hiểu đáo để hơn mấy đứa con gái hay dỗi vặt kia nhiều, huống hồ, A Chính rất chiều chuộng chị ta, ba chồng bà thì bênh chị ta chằm chặp, chị ta đâu nhất thiết phải bợ đỡ người mẹ chồng là bà – nếu không bà đã chẳng phải phân vân, không biết nên đối xử với chị ta như thế nào như bây giờ.
Rốt cuộc là chị ta nghĩ gì?
Thật ra, Phù Hiểu không nghĩ phức tạp đến thế, cô thấy là cô và bà Hàn Ngọc Tố đã là người một nhà rồi, dù trước kia hai người có xích mích gì thì giờ cũng phải cố hết sức để mà hòa giải với nhau. Huống hồ, thời gian này, cô cũng không rảnh mà nghĩ đâu đâu; Bởi vì: cô bận tối mắt với chuyện trang trí nhà cửa suốt cả ngày, đến mức công việc của cô cứ lỡ dở mãi, trên mạng, chị Chu – biên tập cho truyện của cô đã ra hơn chục ‘thánh chỉ’ giục cô.
Nội dung cuốn tiểu thuyết sắp tới của cô đã được thống nhất từ mấy tháng trước, lần này, cô sẽ viết về quá trình phấn đấu vươn lên của một cô MC xinh đẹp. Để viết cuốn tiểu thuyết này, cô đã lên sẵn kế hoạch: đến công ty nào tham quan và đi gặp những ai phỏng vấn ngắn để lấy lấy tư liệu. Nhưng, đợt vừa rồi đã xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác, thế nên, bây giờ, đến cả viết theo hướng nào cô cũng chưa quyết định xong.
Nghe nói giờ cô đã chuyển lên Bắc Kinh sống, để cô có thể nộp bản thảo đúng hạn, chị Chu đang ở thành phố G xa tít đã rất nhiệt tình giới thiệu cho cô một công việc, đó là làm phóng viên thực tập cho một tờ tạp chí chuyên viết về người nổi tiếng đương thời ở Bắc Kinh, vì rằng: nhà xuất bản cô cộng tác cũng có một chi nhánh nhỏ ở Bắc Kinh, mà tờ tạp chí kia t