
đoàn đó, có tìm khắp cả thủ đô cũng khó tìm được chiếc thứ hai.” Một hội viên khác là người chơi xe tiếp tục trình ra chứng cứ xác đáng của mình, “May mà trí nhớ của tao tốt, mà sao tao nhớ đống xe đó đều của của riêng của mày ý nhở?” Đàn ông ai chả có thú vui nho nhỏ riêng, có người thích sưu tầm đồ cổ, có người thích chơi dao, còn anh chàng này, đích thị là người thích sưu tập xế.
“… Chúng mày rảnh rỗi ghê.” Đường Học Chính bó tay, anh còn tưởng là tụi nó đã bận lắm rồi cơ.
“Ngoạn Gia, có phải mày đang gián tiếp nói cho tụi tao biết rằng: mày đã kết hôn không?” Có người vặn cổ tay.
“Thậm chí là kết hôn mà không bảo với tụi tao lấy một tiếng?”
“Trông tôn phu nhân thế nào ý nhỉ, tao nhớ là tao chưa từng gặp?”
“Đường thiếu, trái tim em tan nát rồi, sao anh có thể đối xử với em như vậy… ‘
Một đám người, cả trai lẫn gái vây lấy Đường Học Chính, mở cuộc hội nghị phê bình anh.
“Đừng ăn ở không phúc đức thế, mày muốn ai trong tụi tao đứng ra chủ trì kiêm chủ chi thì mày cứ chỉ đích danh, ok hết. Nhưng tốt xấu gì mày cũng phải cho tụi tao gặp em dâu tụi tao lấy một lần, mày cứ làm như quen tụi tao là chuyện mất mặt lắm ý.”
“Đúng vậy.”
“Đồng ý!”
“Ý tốt của các bạn, tôi xin nhận thay cô ấy, nhưng cô ấy vốn không hay xã giao, mấy nghi thức xã giao đó thôi bỏ đi.” Đường Học Chính từ chối khéo.
“Aizzz, nghe thấy chưa, sợ tụi tao xơi tái cô ấy chắc, báu gớm.”
“Ừ, báu lắm đấy.” Đường Học Chính gật đầu, “Được rồi, không có thời gian nói nhăng nói cuội đâu, lên lầu thôi.”
Đám người bị đàn áp cùng thổn thức.
Lầu 2, trong phòng họp, trên những chiếc ghế salon là tốp năm tốp ba người ngồi. Khi này, cả đám người đều rất nghiêm túc, không nghịch ngợm như lúc nãy khi còn ở dưới lầu nữa.
“Lần này Tiêu Thiển Thiển sẽ chơi trò chơi: “Vượt ải,” nội dung của trò này khá là đơn giản, các bạn đã nắm rõ cả rồi chứ? Còn ai có thắc mắc gì nữa không?” Đường Học Chính – người chủ trì cuộc họp đứng phát biểu.
Không ai ý kiến, đương sự là Tiêu Thiển Thiển thì ngồi day thái dương trên chiếc salon dài, sắc mặt tái nhợt.
“Nếu không còn vấn đề gì nữa thì các bạn về tự chuẩn bị phần công việc của mình đi, nửa tháng nữa tranh cử rồi, phải tranh thủ thời gian.”
Cả đám đồng ý.
“Vụ nhà họ Tề đến đâu rồi?”
“Chuẩn bị xong hết rồi, chỉ còn thiếu ‘gió đông[1'>’ thôi.” Một người đáp.
“Cho người đi theo Mạc Vu Phi, Tề Tam từng xích mích với nó, không chừng nhà họ Tề sẽ ngờ nó là chủ mưu.” Đường Học Chính dặn một cô gái ngồi gần đó.
“Tôi biết rồi.”
Gã đàn ông ngồi cạnh Mạc Vu Phi nháy mắt với anh chàng, “Mạc đại thiếu gia, nghe nói mày ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ hả?”
“Cám ơn.” Khóe miệng Mạc Vu Phi giật giật, sao anh lại tốt bụng đi làm ‘kẻ chết thay’ thế chứ.
“Tôi phải đi Thượng Hải một thời gian, có chuyện gì các bạn cứ liệu mà làm nhé.” Đường Học Chính nói.
“Ủa, Đường đại thiếu gia không đưa vợ yêu đi hưởng tuần trăng mật à?” Tiêu Thiển Thiển nãy giờ chỉ ngồi im thít, day thái dương chợt mở miệng giễu cợt.
Đường Học Chính liếc sang cô nàng, khẽ nhíu mày, “Không khiến cô lo, nhưng Tiêu đại tiểu thư à, tôi hy vọng: từ mai trở đi, cô sẽ không suốt ngày say khướt như thế này nữa.”
Tiêu Thiển Thiển cúp mắt xuống, hừ lạnh một tiếng.
“Đường thiếu, tâm trạng của Thiển Thiển đang không được tốt nên hôm nay cô ấy mới uống hơi nhiều…” Một người bạn của Tiêu Thiển Thiển ngồi cạnh đó lúng búng giải thích.
Cả đám ai cũng biết rõ: tại sao tâm trạng cô nàng không được tốt.
Đường Học Chính vẫn lạnh lùng, nói: “Tôi nhấn mạnh lại một lần nữa, trong trò chơi của chúng ta: đi sai một nước, thua cả ván cờ. Chúng ta phải công tư rõ ràng, nếu có người để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến trò chơi, tạo thành tổn thất chung thì sẽ bị khai trừ khỏi hội vĩnh viễn.”
Cả căn phòng lặng đi, sắc mặt Tiêu Thiển Thiển đổi màu liên tục.
“Không còn chuyện gì nữa, các bạn tiếp tục chơi đi.” Đường Học Chính chấm dứt cuộc họp.
Căn phòng yên tĩnh được 2 giây —
“Đường thiếu, tụi tao/ tớ/ em muốn gặp vợ mày/ cậu/ anh.”
Họp xong, Đường Học Chính ở chơi với đám bạn một lát rồi rời đi. Khi anh về nhà, Phù Hiểu vẫn đang đánh máy, anh ôm cô từ phía sau: “Vợ, nên đi ngủ thôi.”
Phù Hiểu đang hết sức tập trung vào công việc thoáng giật mình, “Anh đã về rồi à.” Cô quay đầu lại, cười nói.
“Ừ.” Không kìm lòng được, anh ngậm lấy đôi môi đỏ của cô, mút đánh chụt một cái.
“Oái, người anh toàn mùi rượu thôi à.” Phù Hiểu cười với vẻ ghét bỏ, nghiêng đầu né, không cho anh thơm.
“Anh có uống nhiều đâu.” Bị cáo nào đó kháng án, yêu cầu được ‘tiếp xúc thân mật’ với quan tòa.
“Anh đừng quậy, để yên cho em làm việc nào.” Công việc của cô lỡ dở hết rồi nè.
Đường Học Chính thôi không đùa nữa, gác cằm lên vai cô, thong thả nói: “Anh có chuyện muốn bàn với em.”
“Chuyện gì?” Cô vừa đánh máy vừa hỏi.
“Chắc ngày kia anh phải đi Thượng Hải một thời gian, bao giờ về, anh sẽ bù tuần trăng mật cho em sau.”
“Đi Thượng Hải? Anh phải đi chỗ ông ngoại chúng mình ạ?” Mới nghe anh nói thế thôi mà Phù Hiểu đã thấy hơi trống trải rồi, rõ là anh vẫn đang ở bên cô mà.
“Ừ, anh vừa xuất ngũ, phải tìm lấy