
hụ một món quà đặc biệt, hy vọng sư phụ đến lúc đó sẽ
không trở mặt là được.
Nửa canh giờ sau, Thẩm Thất Xảo vui vẻ
mang bao quần áo trên lưng mình, rời khỏi Dong Nhân Cốc đã sinh sống
mười năm, cùng lúc đó, trong cốc mơ hồ truyền đến tiếng rống giận dữ.
Sư phụ thật là ngốc a, nàng tuy rằng không có võ công, nhưng cũng không
phải là đần độn, lấy trí thông minh để xuất cốc có thể so với dùng lực
dùng sức còn ít hơn, trông nàng vậy không phải trở thành đệ tử dễ dàng
vượt qua cửa ải nhất trong cốc sao? Ha ha, tuy rằng đem sư phụ ra nắn là rất bất hiếu, nhưng mà ai kêu sư phụ rất tự đại.
Từ tám tuổi
cùng sư phụ quay về cốc, nàng đã không có đi xem nơi phồn hoa bên ngoài, hiện tại cuối cùng cũng bay ra nhà giam, nàng nhất định phải đùa cho
đủ.
Phượng Tê lâu là khách điếm lớn nhất trấn này, nhưng hấp dẫn Thẩm Thất Xảo dừng chân không phải vì nó lớn, mà là bởi vì câu đối phía trước khách điếm —–
Vế trên Đông Tây Nam Bắc Ngũ Hồ Tứ Hải.
Vế dưới Chân Trời Góc Biển Hữu Duyên Mới Gặp Lại.
Hoành Phi Tề Tụ Nhất Đường.
Đứng ở bên ngoài khách điếm nhìn nhìn bảng hiệu, Thẩm Thất Xảo mỉm cười đi
vào. Nghe nói trà tửu lâu là nơi thăm dò tin tức tốt nhất.
“Cô
nương mời bên này.” Tiểu nhị niềm nở tiếp đón nàng đến một chỗ trống
ngồi xuống. Xem cô nương này đi đường mệt nhọc, nhất định là từ nơi khác đến, quần áo cách ăn mặc tuy không phải phú quý nhưng cũng không keo
kiệt, ý cười ở khóe mắt đuôi lông mày thực dễ làm cho người ta cảm giác
thân thiết mà vui vẻ gần gũi.
“Trước tiên mang ấm trà ngon đi.”
Thẩm Thất Xảo đem bao quần áo trên vai đặt trên bàn, lấy ra khăn gấm
tuyết trắng chà lau mồ hôi trên trán. Chạy quãng đường xa như vậy, quả
thực có chút khát.
“Vâng, khách quan chờ một chút.” Tiểu nhị nhanh chóng chạy đi ngâm trà.
Thật kỳ lạ a! Thẩm Thất Xảo chờ pha trà chỉ tay nâng má, nhíu mi nhìn hình ảnh kỳ lạ tại một chỗ trong khách điếm —-
Một vị cô nương xinh đẹp đang nhiệt tình chiêu đãi một nhóm khất cái quần
áo tả tơi, ánh mắt vị mỹ nữ kia rõ ràng tràn ngập khinh bỉ cùng chán
ghét, nhưng trên mặt lại lộ vẻ tươi cười ngọt ngào.
Oa! Dung mạo của nàng tuy trông so với sư tỷ còn kém, nhưng vẻ giả dối tươi cười này tuyệt đối so với sư tỷ cao gấp một trăm lần, không nhìn kỹ còn nhìn
không ra, thật sự là cao thủ a!
“Khách quan, ngài ăn chút gì
chứ?” Tiểu nhị không thể không nâng cao âm lượng. Vị cô nương này cũng
xem rất tập trung vào, nàng rốt cuộc có phải đến ăn cơm không a?
Đột nhiên hoàn hồn, Thẩm Thất Xảo chưa nói trước đã cười. “Ta muốn tôm rang bóc sạch võ, ớt cay, thêm một bát cơm trắng to.”
“Một bát to…..” Tiểu nhị kinh ngạc cằm suýt nữa rớt xuống.
“Đúng vậy, một bát to.” Nàng lặp lại, thành công thu hút sự chú ý phần đông ánh mắt trong khách điếm.
Tiểu cô nương này sức ăn thật lớn a!
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Thất Xảo vùi đầu vào trong cơm trắng, theo đó cơm
trắng cũng giảm bớt, mọi người chỉ có thể nhìn được một đầu người màu
đen che kín bát cơm trắng.
Đĩa ớt cay màu đỏ chói mắt kia, cũng
giống như cơm trắng nhanh chóng giảm theo, rất nhiều người ngừng chiếc
đũa trong tay, giật mình nhìn thật sức ăn kinh người kia, cô nương thích cay như mạng.
“Phong thiếu hiệp, thật khéo a.” Giọng nói dễ nghe như chim hoàng oanh cất lên, làm cho ánh mắt mọi người lại dời đi.
Người tới là một tên khất nhân phong thần như ngọc [e hèm… phong thần = đẹp
=.=” thì ra người như tên a =))'>, ngọc thụ lâm phong, sáng chói, vẻ mặt
cử chỉ nhanh nhẹn…., thế nhưng xiêm y cũ nát trên người chưa từng mang
phong thái của hắn giảm thấp nửa phần, ngược lại có loại khí chất mê
người nói không nên lời.
Một nhân vật như ngọc thế nào lại có
thể rơi vào làm tên khất cái, mọi người không khỏi than ngắn thở dài.
Bọn họ nếu biết khất nhân anh tuấn như ngọc này, hiện nay là bang phái
lớn nhất võ lâm —- Bang chủ đương nhiệm của Cái Bang, chỉ sợ sẽ không
phải xúc động như vậy.
Thẩm Thất Xảo từ bên trong chén ngẩng
đầu,? Díp hai mắt, một vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, thì ra mục tiêu của vị
mỹ nhân kia là ở trên người vị khất cái tuấn mỹ này.
Nhiều năm
không gặp, hắn vẫn huênh hoang như trước, sư huynh mang về cốc bức hoạ
nhưng thật ra trông vô cùng sinh động, hắn cùng với người đó dường như
là giống nhau như đúc.
Sau khi xa cách nhiều năm, không biết được hắn còn có thể nhận ra nàng không.
Ánh mắt Phong Thần Ngọc lơ đãng đảo qua một đôi mắt quen thuộc, chăm chú
nhìn vào, vẻ mặt hắn lộ vẻ khó có thể tin, chậm rãi di chuyển bước chân
đi đến phía trước.
Thẩm Thất Xảo nhướng mày, ung dung thản nhiên theo dõi hắn.
“Thất Xảo.” Giọng nói của hắn có chút run rẩy, có chút kích động, còn có
không tin. Tuy rằng nàng trổ mã xinh đẹp hơn so với trước đây, nhưng mà
chân mày mang ý cười kia, ăn cơm nhất định phải dùng bát to, còn có đĩa
ớt cay hồng chói mắt kia, khiến hắn không thể không hoài nghi nàng chính là biểu muội nhiều năm không gặp của hắn.
Lộ ra một răng nanh
trắng như vỏ sò, tâm tình của nàng tốt lắm. “Biểu ca, đã lâu không gặp,
không ngờ được huynh vẫn xinh đẹp như trước.”
Phong Thần Ngọc vẻ mặt ki