
ang theo tình cảm chân
thành tha thiết như vậy dưới ánh mặt trời
chiếu xuống, có vẻ vô cùng chói mắt, hấp dẫn hắn không tự giác vươn tay, nhẹ
nhàng lau đi giọt nước mắt làm hắn đau lòng.
Lâm Tư khiếp sợ nhìn gương mặt tái nhợt phóng đại trước mắt,
sau đó thẹn thùng đẩy người phía trước ra.
Cái đẩy này cũng làm cho Trình Lân tỉnh táo lại, trên mặt
tái nhợt nhất thời đỏ bừng lên. Hắn lo lắng muốn giải thích, kết quả một câu bởi
vì khẩn trương mà lắp bắp:“Lâm, Lâm Tư, ta, ta vừa rồi, không, không phải muốn,
muốn khinh bạc ngươi, ý tứ của ngươi, ta, ta chỉ là, cảm thấy mặt, mới vừa rồi
ngươi, rất đẹp, cho nên, mới có thể kìm
lòng không đậu.”
Trình Lân thấy càng nói càng không rõ ràng, nên dừng lại,
hít sâu một hơi nói:“Thực xin lỗi. Mới vừa rồi mạo phạm ngươi.” Rồi cấp tốc
xoay người rời đi.
Lâm Tư có chút buồn cười nhìn thân ảnh chạy trối chết, vươn
tay khẽ vuốt hai má vẫn lưu lại ấm áp, môi đỏ mọng nổi lên mỉm cười: Xem ra
Trình Lân đã có tình cảm với mình. Tươi cười cũng không có duy trì bao lâu,
trong lòng lo lắng nổi lên. Lâm Tư trên mặt xuất hiện kiên nghị: Cho dù là hy
sinh tất cả, nàng cũng phải bảo hộ A Nhã, bảo hộ Hoàng Thượng.
………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Ánh trăng sáng chiếu vào bên trong vườn trúc Thượng Quan phủ
, không khí yên tĩnh mà nhu hòa lan tràn ra. Một trận bước chân rất nhỏ đánh vỡ
yên tĩnh. Chỉ thấy Hách Huy dưới sự dẫn dắt của lão Hiển tiến vào. Hắn trong
lòng tán dương những cây trúc xanh biếc. Lão Hiển đưa hắn tới đại sảnh trong
nhà trúc, liền lui xuống.
Hách Huy ngồi ngay ngắn ở trong đại sảnh, tầm mắt rất nhanh
đã bị mỹ nhân trong bức tranh hấp dẫn. Đứng dậy đến gần, hắn cẩn thận bức tranh
rõ ràng đã vẽ rất lâu, hắn cũng chú ý tới bức họa khi Thượng Quan Hành còn trẻ.
Hắn từng nghe qua khi Thượng Quan Hành còn trẻ, thích một nha hoàn, cũng muốn
cưới nàng. Cuối cùng bởi vì nha hoàn kia lập gia đình rời đi, hắn mới bất đắc
dĩ cưới một tiểu thư khuê các. Không thể tưởng được, Thượng Quan Hành đến bây
giờ vẫn còn giữ bức họa của nha hoàn này hơn nữa còn treo đầy phòng, có thể thấy
được tình cảm sâu nặng của ông đối với nha hoàn kia. Trách không được tình cảm
phụ tử của Thượng Quan Hành cùng Thượng Quan Nham nhợt nhạt như thế.
“Nàng là nữ nhân đời này ta yêu nhất.” Giọng của Thượng Quan
Hành truyền đến. Hách Huy vội vàng xoay người, hành lễ nói:“Hành tướng!”
Thượng Quan xua tay nói:“Không phải trong triều, ngươi và ta
không cần giữ lễ tiết như thế.” sau đó, ông đi đến bức tranh mỹ nhân mà ông hài
lòng nhất, nhẹ giọng nói:“Năm đó, Yên nhi bởi vì cha mẹ ta bức bách mà bất đắc
dĩ rời khỏi ta. Nhưng ta chưa từng quên nàng. Cho dù nàng đã chết đi.” Thượng
Quan Hành xoay người, đáy mắt cơ trí xuất hiện kiên trì nói:“Bởi vậy, đối với
cháu gái của Yên nhi — hoàng hậu nương nương, ta vô luận như thế nào đều sẽ bảo
vệ đến cùng.”
Nhìn ánh mắt thành khẩn của Thượng Quan Hành, thông minh như
Hách Huy làm sao có thể không biết đây là ông đang hướng mình tỏ rõ quyết tâm ủng
hộ hoảng hậu nương nương, mà đồng thời cũng nói ra nguyên nhân hôm nay ông gọi
hắn đến đây là muốn lôi kéo hắn. Nhưng hắn có chút thất vọng, không thể gặp
riêng hoàng hậu. Hắn nghĩ tối nay có thể nhìn thấy nàng. Hách Huy khôn khéo, cũng
không có đem thất vọng trong lòng biểu hiện trên mặt, ngược lại ra vẻ dao động
nói:“Hành tướng thật sự là người trọng tình nghĩa.”
“Hách đại nhân chẳng phải cũng là người trọng tình nghĩa
sao?” Giọng nói nhu hòa mà uy nghi vang lên.
Trong mắt Hách Huy xuất hiện kinh hỉ nhìn Tô Lệ Nhã và Lâm
Tư tiến vào đại sảnh.
Nàng ra dấu cho Thượng Quan Hành lui xuống. Dù sao có một số
việc, có Thượng Quan Hành ở đây, Hách Huy nhất định sẽ giữ lại.
Hách Huy cưỡng chế nội tâm cuồn cuộn, nói:“Hoàng hậu nương
nương tại sao nói ra lời ấy?”
Tô Lệ Nhã trên mặt xuất hiện tự tin nói:“Hách đại nhân đối với
gia tộc có thể nói là vô cùng để bụng. Một lòng muốn đề cao địa vị của Hách
gia, trở thành gia tộc đứng đầu trong ngũ đại gia tộc, trách nhiệm và quyết tâm
như thế, cũng đủ thấy Hách đại nhân là người trọng tình nghĩa.”
Hách Huy cũng không có dã tâm bị người nhìn thấu không cam
lòng, ngược lại ánh mắt nhìn chằm chằm người trước mắt, cùng đợi lời nói tiếp
theo.
“Nếu ai gia đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi có thể giúp ai gia
loại bỏ Long Kình Lệ, ai gia sẽ để Hách gia ngươi trở thành gia tộc đứng đầu,
mà Hách Huy ngươi cũng có thể ngồi ngang hàng với Tể tướng.” Nàng cũng không
quanh co lòng vòng, dẫn đầu mở ra con bài chưa lật của chính mình.
Trong lòng bởi vì lời nàng nói, mà cấp tốc nhảy lên. Nhưng hắn
vẫn cố gắng áp chế xúc động muốn đáp ứng, hỏi:“Thần làm sao có thể tin tưởng
hoàng hậu nương nương có thể làm được điều đó? Dù sao Hoàng Thượng bao giờ mới
tỉnh còn không biết được?”
Môi đỏ mọng nổi lên tươi cười tự tin, sau đó nàng đưa ra một
tín hàm.
Hách Huy nghi hoặc tiếp nhận tín hàm, mở nhìn xem. Văn tự đặt
vào mắt, làm hắn kích động đến tay run nhè nhẹ, làm cho tờ giấy cũng cấp tốc
run run.
Nhìn hắn trong mắt k