
ật là làm nàng mệt chết. Chưa bao giờ biết chính
mình là người sa đọa vào tình dục như thế . Nhưng tối hôm qua A Nhã quyến rũ
như vậy, yêu diễm như vậy, làm cho hắn say mê, không thể tự thoát ra được. Bởi
vậy, hắn mới có thể một lần lại một lần muốn nàng. Trong con ngươi đen bởi vì
nhớ lại một màn tối qua mà trở nên sâu thẳm. Dục vọng lại bắt đầu thiêu đốt.
Không, không được. Hiện tại A Nhã, đã mỏi mệt, hắn không thể lại muốn nàng.
Long Hạo Thừa nhắm mắt lại hít sâu một hơi, áp chế dục vọng rục rịch, sau đó đứng
dậy thay quần áo.
Mới ra điện hoàng hậu, chỉ thấy Thượng Quan Hành vẻ mặt
ngưng trọng bước nhanh đi tới, hướng hắn quỳ nói:“Hoàng Thượng, biên cảnh truyền
chiến báo, hai mươi vạn đại quân Triều Dương quốc đang tiếp cận.”
“Cái gì?!” Long Hạo Thừa vẻ mặt chợt tắt, lập tức tiếp nhận
chiến báo mở ra. Không thể tưởng được Triều Dương quốc cư nhiên thừa dịp này khởi
xướng chiến sự. Tầm mắt rơi xuống, dừng ở trên ngày. Trong mắt hiện lên tinh
quang: Cư nhiên là ngày hôn lễ của hắn và A Nhã. Nói như vậy, Triều Dương quốc
sở dĩ sảng khoái đáp ứng giao ra phong mật hàm kia, chỉ sợ là vì chờ đợi một
ngày này. Khá lắm Triều Dương quốc, khá lắm hoàng đế kia. Trong nháy mắt nổi
lên quyết tuyệt, nói:“Hành tướng, lập tức triệu tập trọng thần trong triều.”
“Dạ.” Thượng Quan Hành lên tiếng trả lời rồi rời đi.
Vẻ mặt ngưng trọng Long Hạo Thừa nhìn cảnh đẹp trong đình viện,
nhưng con ngươi lại không có tiêu cự, cho thấy giờ phút này hắn đang trầm tư.
………………………………………………………………………………………………………………
Mặt trời đã lên cao, thời gian cũng không còn sớm. Nhưng
trong điện hoàng hậu vẫn bảo trì một mảnh yên tĩnh.
“Ân ~” Thiên hạ trên giường rốt cục cũng cử động. A Nhã theo
quán tính duỗi người, nhưng toàn thân truyền đến cảm giác đau nhức, làm nàng
đình chỉ động tác. Trí nhớ bắt đầu trở lại, một màn kích tình tối hôm qua tái
hiện trước mắt. Hồng nộn kiều nhan, lập tức ửng đỏ. Trời ạ, hóa ra hoan ái làm
cho người ta say mê, thoải mái như thế a! Tuyệt không giống lần đầu tiên đau đớn.
Nhớ tới chính mình tối hôm qua bị khiêu khích mà cầu xin hắn, nàng chỉ có thể
nâng tay vuốt hai má nóng bỏng.
“Nha –” Tiếng đẩy cửa ngắt ngang suy nghĩ của nàng. Ngẩng đầu
chỉ thấy thân hình cao ngắt, đựa theo cảm xúc e lệ, nàng một lần nữa nhắm mắt lại.
Long Hạo Thừa chạy tới bên giường, nhìn người rõ ràng giả ngủ,
lại chần chờ, không biết mở miệng như thế nào.
Vẫn là Tô Lệ Nhã thiếu kiên nhẫn, xốc chăn lên, quay đầu
nhìn hắn. Nhưng tầm mắt sau khi tiếp xúc đến vẻ mặt ngưng trọng của hắn, lập tức
ý thức được khẳng định đã có chuyện xảy ra.
Long Hạo Thừa ngồi ở mép giường, nhẹ giọng nói:“Hai mươi vạn
đại quân Triều Dương quốc tấn công quốc gia của ta.”
Thân thể mềm mại chấn động, nàng nắm lấy tay hắn, bảo trì trầm
mặc.
Hắn ngẩng đầu nói:“A Nhã, ta tính sáng sớm ngày kia tự mình
mang hai mươi vạn đại quân đến biên cảnh .” Hắn phân tích qua tình hiện hiện tại.
Chỉ sợ lần này Triều Dương quốc là có chuẩn bị mà đến. Bởi vậy, quyết định tự
mình dẫn quân. Như vậy không những khích lệ sĩ khí, hơn nữa, phóng nhãn toàn bộ
Long Viêm quốc, không còn có người so với hắn thích hợp đảm đương vị trí thống
soái hơn. Trận chiến sự này, nếu là vì hắn
cùng với đại hoàng huynh tranh vị mà gây ra. Hắn còn có trách nhiệm bình ổn.
Trong mắt nổi lên không muốn. Nhưng không muốn này rất nhanh
đã bị tín nhiệm thay thế:“Hạo Thừa, ta tin tưởng chàng nhất định có thể đem
quân địch đuổi ra khỏi Long Viêm quốc.”
Trong lòng dâng lên cảm động, bàn tay to nắm chặt bàn tay mềm
nói:“A Nhã, ta tính tạm lập nàng làm giám quốc, giúp ta xử lý chính sự.” Bởi vì
hắn đi lên đế vị, ngôi vị hoàng đế vốn còn chưa ngồi yên, trong bách quan rất
nhiều người đều là bởi vì tình thế mà không thể không hùa theo, nhất là Tứ
hoàng đệ. Lúc trước sở dĩ lựa chọn duy trì chính mình, cũng là vì liên thủ đối
phó đại hoàng huynh. Trong ngày hôn lễ, vì phòng ngừa khả năng Long Kình Lệ phản
bội, mà hắn đã thông qua quân đội riêng của mình vây quanh toàn bộ phủ Tứ vương
gia, buộc Long Kình Lệ không thể không thừa dịp bệnh, không tham gia hôn lễ. Lần
này, hắn tự mình dẫn quân rời đi, người không phục hắn nhất định sẽ phản loạn.
Hắn cần một người có thể hoàn toàn tín nhiệm giúp chính mình ổn định nơi này. A
Nhã là người duy nhất hắn tín nhiệm. Hơn nữa, hắn cũng tin tưởng A Nhã có năng
lực này.
Trong mắt hiểu rõ, nàng cười khẽ nói:“Hạo Thừa, chàng cưới
ta có thật nhiều lợi a! Vừa có thể quản lý bên trong, vừa có năng lực làm chủ
bên ngoài. Yên tâm, ta nhất định sẽ giúp chàng
bảo vệ nơi này.”
Long Hạo Thừa kích động ôm nàng vào lòng, nức nở nói:“A
Nhã……” Hắn thật vô cùng may mắn, có thể lấy được nàng.
Con mắt sáng lý nổi lên hơi nước, nàng buông tay ôm chặt hắn,
nghĩ đến sắp ly biệt mà chảy nước mắt.
……………………………………………………………………………………………………………………
Trong ngự hoa viên, muôn hoa tranh nhau đua nở. Một thân tử
y (y phục màu tím) Tô Lệ Nhã bảo cung nữ và thái giám bên cạnh đều lui ra trăm
mét, ngồi ngay ngắn ở trong lương đình uống trà cùng đợi.
Xa xa tru