
ư bị đui mù. Tô Lệ Nhã cả người tản ra ấm áp, hấp dẫn ánh mắt của nàng
thật sâu. Nàng bỗng nhiên có chút ghen tị với đứa nhỏ có thể có được toàn bộ
tình yêu của A Nhã . Nàng thu hồi tâm tư, cười nói:“A Nhã, tốt lắm, ta biết
ngươi rất coi trọng đứa nhỏ. Chúng ta vẫn là nhanh chút trở về đi! Trời sắp tối
rồi.”
“Ân.” Tô Lệ Nhã bắt đầu đi tới.
Lúc này, hai người bọn họ đi vào hẻm nhỏ mỗi ngày đều đi
qua. Nhưng lúc này khi Tô Lệ Nhã bởi vì Lâm Tư ở phía bỗng nhiên dừng lại, mà
không thể không dừng lại.
“Tiểu Tư, có chuyện gì a?” Tô Lệ Nhã nghi hoặc hỏi.
Lâm Tư một tay đem nàng kéo ra phía sau mình, cảnh giác mà đối
diện phía trước. Tuy rằng, Tô Lệ Nhã rất là nghi hoặc, nhưng vẫn cảm thấy trên
người Lâm Tư phát ra hơi thở ngưng trọng,
khẳng định là xảy ra chuyện gì, liền im lặng đứng ở phía sau nàng.
“Hưu — hưu — hưu –” Bỗng nhiên từ bốn phía thoát ra mười mấy
tên hắc y nhân đem hai người bọn họ bao vây lại. Tô Lệ Nhã đôi mắt đẹp mở to
nhìn tình hình đột phát này.
Rồi sau đó một hắc y nhân thân hình cao lớn che mặt theo hắc
y nhân khác đến gần, ngón tay chỉ Tô Lệ
Nhã sau lưng Lâm Tư , trầm thấp nói:“Bắt lấy nàng.”
Tô Lệ Nhã vừa thấy mục tiêu là chính mình, không nghĩ liên lụy
Lâm Tư liền tiến lên phía trước nói:“Tiểu Tư, ngươi đi mau. Mục tiêu của bọn họ
là ta.”
Lâm Tư ở phía sau Tô Lệ Nhã
thấy thân hình bởi vì sợ hãi mà run nhè nhẹ, nhưng vẫn cố ý bảo vệ chính
mình, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp. A Nhã, thật sự đối với nàng tốt lắm. Nàng
tin tưởng cả đời này sẽ không có người bảo hộ mình như thế. Cho dù có chết,
nàng cũng phải bảo hộ A Nhã. Ánh mắt Lâm Tư kiên định, theo bên hông rút ra
nhuyễn kiếm vẫn luôn che dấu , đem Tô Lệ Nhã kéo đến phía sau.
Tô Lệ Nhã khó có thể tin nhìn nhuyễn kiếm dưới ánh tịch
dương run nhè nhẹ, ý thức được Lâm Tư vẫn làm bạn ở bên cạnh mình chính là một
cao thủ.
Lâm Tư quay đầu nhìn dung nhan khiếp sợ , cười nói:“A Nhã,
thực xin lỗi, cho tới nay luôn lừa gạt ngươi. Về sau có cơ hội, ta sẽ giải
thích với ngươi.” Vừa dứt lời, nàng quay đầu ngưng khí đối phó với hắc y nhân
đang lao tới.
“A –” Lâm Tư một kiếm chém ngay điểm yếu của địch nhân, một
kiếm đã đem địch nhân đánh gục. Thân phận Lâm Tư là gián điệp cùng sát thủ.
Nàng giết người luôn thích dùng ít khí lực nhất, nhắm ngay điểm yếu của địch
nhân mà ra tay. Nhuyễn kiếm dưới ánh tịch dương tản ra một màu hồng huyết sắc
yêu diễm. Phối hợp với thân pháp tuyệt mỹ mà phiêu dật của Lâm Tư tuyệt , trong
lúc nhất thời trận giết chóc này quả thực thành một điệu vũ đạo duy mĩ .
Tô Lệ Nhã khó có thể tin nhìn Lâm Tư lấy tư thế duyên dáng
đã hạ gục gần mười tên hắc y, trên mặt tản ra hơi thở lạnh như băng . Đó là Tiểu
Tư sao? Người thường hay để cho nàng làm
nũng, bị nàng trêu chọc sẽ đỏ mặt sao? Nàng đau lòng phát hiện chính mình chưa
từng có chân chính hiểu biết Tiểu Tư người tỷ muội tốt này.
Cao Thận che mặt phi thường kinh ngạc bên cạnh Tô Lệ Nhã cư
nhiên có một nhân vật lợi hại như thế. Thủ pháp giết người không mang theo do dự
cùng động tác dư thừa nào, cùng với ánh mắt bình tĩnh của nàng, đều chứng minh
nữ nhân này là một cao thủ. Tuy rằng, điều này làm cho tình huống có chút khó
giải quyết, nhưng hắn nhất định phải mang Tô Lệ Nhã trở về gặp Vương gia. Cao
Thận trong mắt hiện lên sát khí nồng đậm, chậm rãi rút đao ra.
Không khí truyền đến sát khí nồng đậm, cùng với hơi thở cao
thủ tản ra, làm Lâm Tư ngẩn ra, cảnh giác nhìn thủ lĩnh hắc y nhân hướng nàng
đi tới. Nàng rõ ràng biết nam nhân này bất đồng với đám bao cỏ mới giải quyết vừa
rồi. Nam nhân này là một nhân vật lợi hại.
Cao Thận không nghĩ lại kéo dài thời gian, một chiêu áp đao
tận trời hướng Lâm Tư chém tới. Chiêu thức sắc bén này làm cho Lâm Tư không thể
không cứng rắn dùng nhuyễn kiếm tiếp chỉ cảm thấy tay một trận tê rần, thân thể
chịu không nổi áp lực mà quỳ một gối xuống. Một chiêu, nàng kinh hãi phát hiện
võ công của nam nhân này tuyệt đối trên nàng . Không, nàng không thể ngã xuống.
Lâm Tư đem trọng lực của thân dồn vào kiếm đứng lên lập tức xiêm y màu lam chảy
ra màu đỏ sậm của máu, sau đó nương lực
bả vai, nàng từ trong tay áo đem ám khí hướng trước người Cao Thận phóng tới.
Cao Thận lập tức thu đao, dùng đao đỡ ám khí. Hắn mắt mang
khiếp sợ nhìn vai phải của nữ nhân kia chảy máu ồ ồ kia , nhưng vẫn cầm nhuyễn
kiếm trong tay, sắc mặt không có xuất hiện biểu tình thống khổ gì. Nếu không phải
vai phải nàng cùng với vạt áo trước đều nhiễm đỏ, hắn sẽ nghĩ mới vừa rồi một
chiêu dùng hết mười phần công lực không chém trúng nàng. Hắn trong lòng dâng
kính ý đối với nữ nhân này , cho dù là một đại nam nhân tại chiêu thức của hắn
hạ xuống, cũng không có khả năng đứng dậy nổi, càng không thể có khả năng không
rên lên một tiếng. Nữ nhân này không đơn giản.
Cánh tay phải đã sắp không có cảm giác. Nhưng nàng biết giờ
phút này chính mình quyết không thể ngã
xuống. Nàng nhất định phải đánh gục người này.
Không khí sơ xác tiêu điều lan tràn ra. không khí này làm
cho Tô Lệ Nhã ở phía sau Lâm Tư nhìn thấy vết máu dầ