
xong.
Có lẽ vì gần đây Hướng Phù Sinh tỏ ra biết điều, cũng có lẽ vì nghe được
bác sỹ nói, để tâm trạng khuây khỏa sẽ tốt cho cô hơn, hôm đó là thứ năm, Lâm
Sóc không tới công ty mà đưa cô đi chơi.
Hai người bao trọn một chiếc máy bay, lại ngồi xe, tổng cộng mất nửa ngày
mới tới được Giang Nam, vùng sông nước nổi tiếng ở Đại Lục. Đó là một thị trấn
rất nhỏ, trước kia khi còn ở Đại Lục, Hướng Phù Sinh đã từng nghe qua nhưng
chẳng có tâm tư nào mà tới thăm. Không ngờ hôm nay cô lại tới đây cùng Lâm Sóc.
Không phải cuối tuần nên khách du lịch trong thị trấn không quá đông, vậy
mà vẫn có thể trông thấy từng đoàn khách thăm quan nườm nượp đi qua, đứng chật
cả con đường lát đá tảng hẹp dài. Lâm Sóc không thuê hướng dẫn viên, cứ đưa
Hướng Phù Sinh đi lang thang như vậy.
Lúc này trời đã vào đông, cái lạnh ở Giang Nam vô cùng tê buốt, lại thêm
không khí ẩm thấp khiến Hướng Phù Sinh co rúm người. Cô liền dựa sát vào người
hắn. Lâm Sóc cởi áo khoác ra choàng cho cô, hắn làm việc đó rất tự nhiên, giống
như bản năng vốn có vậy.
Hai người tìm một cửa tiệm không lớn lắm nhưng sạch sẽ gọn gàng, chọn một
chỗ ngồi nhìn ra cửa sổ trên gác hai, ăn một bữa giản dị. Thức ăn đơn sơ nhưng
cũng đủ no, có điều cả hai đều có chút không quen mùi vị nơi này. Đáng lẽ ăn
xong định đi ngay, nhưng đột nhiên trời đổ cơn mưa, giữ chân hai người lại
quán.
"Không ngờ thời tiết nơi này cũng đỏng đảnh thất thường đến
vậy." Hướng Phù Sinh đứng trước cửa sổ lẩm bẩm một mình. Cửa sổ trông ra
con sông, có một chiếc thuyền từ từ trôi dần về phía họ.
Lâm Sóc bước tới phía sau, cánh tay nhẹ nhàng lách qua người cô, khép
cánh cửa lại một chút: "Lại cảm bây giờ."
Phù Sinh quay đầu lại, đang định nói gì đó, chợt nghe thấy tiếng cô gái
bàn bên vang tới: "Anh xem chồng người ta kìa, dịu dàng biết mấy, cố mà
học hỏi chứ."
Cô gái vừa cất tiếng tuổi ngoài hai mươi, nước da trắng trẻo, gương mặt
trái xoan, đúng dáng dấp một cô gái Giang Nam điển hình, giọng nói cũng có phần
dịu nhẹ. Chàng trai mà cô ta trách cứ mặc trên người chiếc áo lông vũ, mặt tỏ
vẻ khinh khỉnh, bác lại: "Can gì đến anh? Ngưỡng mộ ghen tị rồi về oán anh
là sao? Em nên học đối xử tử tế với chồng mình trước đi, ở nhà đừng bắt anh rửa
bát nữa, anh đội em lên đầu cũng còn được nữa là."
"Mới nhờ anh rửa có hai cái bát mà đã ý kiến rồi. Cứ là đàn ông thì
không thể làm chút việc nhà được ấy?"
Chắc là vợ chồng son đây mà, Hướng Phù Sinh nghĩ. Cô gái này ngưỡng mộ
cô, còn cô ngược lại cũng ngưỡng mộ cô ấy.
Thi thoảng gặp chút trắc trở, vì những chuyện dưa cà mắm muối mà đấu
khẩu, rồi lại giảng hòa ngay. Hai người ở bên nhau, chẳng phải nên như vậy sao?
Có những lúc chúng ta tưởng rằng, hạnh phúc nên là những điều thật lớn
lao đẹp đẽ. Nhưng thực ra, hạnh phúc của người khác mà chúng ta trông thấy luôn
chỉ là chiếc vỏ bề ngoài.
Giống như hoàn cảnh của cô và Lâm Sóc, bên ngoài là vàng ngọc gấm vóc,
bên trong là ruột bông rách nát.
Lâm Sóc nhìn đôi vợ chồng trẻ đang cãi cọ ở bàn bên, không phải không
ngưỡng mộ. Hắn và Hướng Phù Sinh cũng đã từng trải qua những tháng ngày như
vậy, cứ tranh chấp vì những chuyện nhỏ nhặt không đâu, rồi lại bỏ qua như chưa
có chuyện gì.
Plato từng nói, con người vốn dĩ trọn vẹn, chỉ vì kiêu ngạo mà bị Thượng
Đế trừng phạt, chính Apollo đã chẻ con người làm hai phần. Mỗi người đều phải
tìm kiếm rất khổ sở, nếu may mắn mới có thể tìm lại một nửa đã thất lạc của
mình.
Lâm Sóc không tin vào trực giác, cũng không tin số mệnh, nhưng hắn tin
Hướng Phù Sinh chính là một nửa của mình. Không chỉ vì sự ấm áp cô đã trao cho
hắn, mà bởi khi ở bên cô, hắn có cảm giác bản thân mình được trọn vẹn, không
còn chông chênh nữa.
"Phù Sinh." Hắn cúi đầu gọi.
Phù Sinh thôi nhìn đôi vợ chồng trẻ, ngoảnh đầu lại, đập vào mắt cô là
một chiếc hộp được bao bọc bởi lớp lông ngỗng màu xanh ngọc. Bàn tay Lâm Sóc mở
ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương. Chiếc nhẫn trang trí kết hợp những
đường cong cùng hoa văn kiểu Ả rập, tạo hình hoa cỏ xung quanh làm tôn thêm vẻ
rực rỡ của viên kim cương ở trung tâm.
"Bốn năm trước viên đá này được đào lên ở Châu Phi, khi họ tặng, lần
đầu tiên nhìn thấy, anh đã nghĩ ngay tới em." Hắn nhìn chiếc nhẫn, hơi
thất thần: "Nhưng đợi tới khi nó thành hình, em lại đi mất. Chiếc nhẫn này
được cất đi thoáng cái cũng đã vài năm rồi.”
Hướng Phù Sinh nhìn chiếc nhẫn lấp lánh chói mắt, cô khẽ quay đi.
"Các phương tiện truyền thông đã rêu rao tin tức, bây giờ coi như bổ sung
nghi lễ cầu hôn?"
"Em biết anh thật sự muốn có em ở bên." Hắn đột ngột đưa tay ra
nắm chặt lấy tay cô, hỏi dồn: "Lấy anh nhé, được không?"
Hắn hơi lên giọng ở cuối câu, trong cơn mưa bỗng trở nên dễ nghe lạ lùng.
Trước đây cô đã từng mê đắm là thế nhưng giờ đây, từ tận đáy lòng, chỉ
còn sót lại một nụ cười lạnh nhạt.
Giờ khắc này, hắn lại đưa tới cho cô một cơ hội để lựa chọn rồi ư?
Đôi mắt đẹp nhìn hắn chăm chăm, cô suy tính một hồi, ngước mắt lên hỏi:
"Lâm Sóc, anh thực sự muốn lấy tôi à?"
Lâm Sóc dường như cảm nhận được trong l