
hần lập tức chuyển buồn thành vui: 'Tôi đi vo gạo." Nói rồi liền mở túi gao ra.
Diệp Cô Dũng mở túi lấy ra thức ăn cho vào tủ lạnh, chỉ để lại tôm và rau dưa, sau đó thả cá vào chậu nước, nói: "Ở đây không có nhiều thứ mà anh ăn được, anh mua về làm gì?"
"Chẳng phải cô thích ăn cá sao?"
"Ai nói?" Diệp Cô Dung kỳ lạ.
"Ăn với cô vài lần, cô không lần nào là không ăn cá."
"Anh thật có lòng." Diệp Cô Dung chịu phục, dừng một chút rồi hỏi: 'Anh không thuê người giúp việc à?"
"Công ty có hỗ trợ tìm, để sau ngày lễ đi làm đã."
Diệp Cô Dung thấy anh chân tay vụng về, liền bảo anh ra ngoài, còn
mình bận rộn trong bếp làm canh dưa cá, tôm hấp, pha thêm hai bát nước
chấm hành tỏi gừng.
Cô rửa sạch tay mở cửa nhìn ra phòng khách, thấy Nhan Cảnh Thần lại
ngồi trước máy vi tính, tay cầm con chuột điều khiển, ngón tay anh rất
thon dài và đẹp, chiếc máy vi tính che hơn nửa khuôn mặt của anh, chỉ lộ ra một đôi mắt chăm chú, đối diện với đó là ba chữ hồng xanh, nhìn lướt qua như là đang quảng cáo cho IBM.
Cô liền cười hì hì nói: "IBM chắc là đang cân nhắc tìm anh làm phát ngôn cho sản phẩm của họ."
Nhan Cảnh Thần thuận miệng đáp: "Chỉ cần giá hợp lý, tôi không ngại
xuất đầu lộ diện." Nói xong ngẩng lên hỏi: 'Có thể ăn được rồi à?"
Diệp Cô Dung không đáp, lắc đầu thở dài nói: "Thôi đi, dáng vẻ tươi cười của anh sẽ dọa rất nhiều khách hàng bỏ đi đấy."
Nhan Cảnh Thần trợn mắt nhìn: 'Đầu sỏ gây nên mà cũng có tư cách cười hả hê à?"
Diệp Cô Dung quay người vào nhà bếp bưng đồ ăn lên, Nhan Cảnh Thần rửa tay sạch, dò hỏi: 'Uống rượu không?"
Cô vội từ chối: "Không."
Anh đặt rượu lại chỗ cũ, quay lại bàn cơm Diệp Cô Dung đang bóc vỏ tôm, anh liếc nhìn trên bàn: 'Không có bát của tôi à."
Diệp Cô Dung không nhìn anh: 'Trời gửi thức ăn cho chim, chứ không phải cho ăn trong tổ."
"Ý gì?" Nhan Cảnh Thần mặt ngơ ngác.
"Ý là bảo anh tự làm."
Anh bất đắc dĩ than một tiếng, xoay người đi vào nhà bếp lấy cơm ra:
'Tôi từ nhỏ đã được giáo dục phải kết hôn với các cô gái Trung quốc, bởi vì họ đều là những vợ hiền mẹ thảo, hiện giờ thì xem ra không hẳn là
như vậy."
Diệp Cô Dung cười hỏi: 'Là ai đã giáo dục anh như thế?"
"Cha tôi."
"À..." Cô gật đầu, 'Vậy mẹ của anh chắc là một vị vợ hiền mẹ thảo."
"Không sai."
"Trên thực tế, mỗi một người phụ nữ đều là vợ hiền mẹ thảo, điều kiện trước tiên là..." Cô mười ngón tay bóc tôm như bay, vừa nói: "Còn phải
xem cô ấy gặp phải người đàn ông như nào đã, để có xứng là vợ hiền với
người đó không."
Nhan Cảnh Thần múc một bát canh ca ra đợi cho nguội, yên lặng bóc tôm không nói gì.
Diệp Cô Dung không nhận được sự phản kháng như tưởng tượng, cô ngạc nhiên hỏi: 'Anh không tán thành?"
Nhan Cảnh Thần mặt tỉnh bơ nói: "Không hẳn vậy. Tôi chỉ là đang muốn hưởng thụ bữa cơm này thôi."
Diệp Cô Dung cười thành tiếng, chuyển câu chuyện: 'Đây là lý do anh tới Trung quốc phải không?"
"Cái gì?"
"Kết hôn với một cô gái Trung Quốc."
"Đương nhiên không phải." Anh bật cười lên, "Tôi không dự định sẽ kết hôn."
"Vì sao?"
"Phụ nữ rất phiền phức."
Diệp Cô Dung nghe vậy nhíu mày, anh vội giải thích: "Theo kinh nghiệm của tôi mà nói, mỗi ngày làm việc đã cực khổ rồi, còn phải tốn thời
gian đi theo bạn gái, nếu nhỡ thiếu quan tâm tới cô ấy một chút, thì rất phiền phức. Tình cảm của tôi thường không duy trì được ba tháng, hầu
như tháng nào thì một phần ba thời gian là tôi ở trên máy bay."
Diệp Cô Dung nhớ tới cô gái nóng bỏng lúc trước, liền hỏi: 'Người đẹp lần trước đó, anh và cô ấy, hai người là.."
Nhan Cảnh Thần lập tức ngắt lời cô: 'Chúng tôi chỉ là bạn giường thôi."
Diệp Cô Dung sớm biết anh quan niệm cởi mở, nhưng nghe vậy cũng không khỏi mặt nóng bừng, không thể làm gì khác hơn là cười gượng: 'Loại quan hệ này phát triển thật là tố, cũng có thể một bước mạnh mẽ hướng tới
hôn nhân..."
Nhan Cảnh Thần không khách khí nói: 'Nhất định là cô xem phim truyền hình quá nhiều rồi."
Diệp Cô Dung không thèm nói gì.
Sau khi ăn xong, cô ngồi một lúc rồi đứng lên chào về, Nhan Cảnh Thần tiễn cô, qua buổi nói chuyện vừa rồi, cô biết anh là vua bận rộn không
có thời gian rỗi, cô không dám làm lỡ việc của anh, nhưng anh vẫn cứ
kiên trì.
Xe đến dưới lầu nhà cô, anh mới hỏi: 'Không phải cô nói là buổi tối có hẹn với bạn sao, sao lại về nhà?"
Diệp Cô Dung mới nhớ đến lời nói dối lúc nãy, giờ anh nhắc mới nhớ,
liền cười nói: 'À, vừa rồi nấu ăn tại nhà anh có mùi dầu mỡ, tôi phải về thay quần áo."
Nhan Cảnh Thần nghi hoặc nhìn cô, nói: 'Vậy cô đi thay quần áo đi, thuận tiện tôi đưa cô đến chỗ hẹn."
Diệp Cô Dung không nhịn được cười: 'Cái này không hay lắm đâu."
Anh cũng cười: 'Tôi cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực."
Diệp Cô Dung thầm buồn cười: "Ý tôi là, để tránh tạo hiểu lầm, rồi lại gây phiền phức cho anh."
Nhan Cảnh Thần trầm ngâm một chút, rồi nhún nhún vai nói: "Thôi được, tôi về đây."
Diệp Cô Dung xuống xe chào tạm biệt anh, lúc đi vào thang máy nghĩ mà vẫn buồn cười, vốn là thuận miệng nói đùa cho vui, vậy mà anh lại coi
là thật.
***
Ngày nghĩ lễ quá dài đến buồn chán, hai buổ