Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325102

Bình chọn: 9.5.00/10/510 lượt.

phơi khô rồi làm thành thuốc cho tiểu Tô, đến lúc đó, tiểu Tô có thể nghe được

giọng nói của mình rồi, tiểu Tô nghe không được thật là bất tiện, đôi

khi chỉ là một câu nói tùy ý nhưng cũng phải xoay người lại giải thích,

thật là mệt mà. Tiểu Tú tính kỹ rồi, chờ tai của tiểu Tô tốt lên, cô

nhất định sẽ hát một bài cho anh nghe, hát bài cô thích nhất!

Chớp mắt tuyết thảo đã được như mong đợi, buổi tối tiểu Tú kéo tiểu Tô vào

ngồi xổm trong không gian vất vả đào tuyết thảo. Hai người nỗ lực tới

hơn nửa đêm mới đào được hết số tuyết thảo kia, sau đó cả hai nằm lăn

trong không gian luôn. Dù sao thì trong không gian bốn mùa như mùa xuân, cứ trực tiếp ngủ ở đây cũng không có gì. Ngày hôm sau hai người vác

cùng một bộ dạng xuất hiện ở trước mặt bà Hảo, khiến cho bà Hảo cảm thấy ngày bà được ôm đứa nhỏ không còn xa. . . . . .

Dù sao thì

cũng không thể trách bà Hảo nghĩ như vậy, thật sự là biểu tình và bộ

dạng của hai người thật sự làm cho người ta hiểu lầm. Hai người loay

hoay đào tuyết thảo đến hơn nửa đêm, hơn nữa còn ngủ luôn ở đó, hai điều trên tổng hợp lại thành kết quả cả hai người đều đau lưng, bộ dạng đó

làm sao qua mắt được bà Hảo, thậm chí bà Hảo còn muốn đi tìm thuốc cho

tiểu Tô uống, không thể mới trẻ tuổi mà đã mệt nhọc như vậy được!

Lại bận rộn chừng mười ngày thì tuyết thảo đều đã phơi khô, bà Hảo thấy

tiểu Tú và tiểu Tô bận rộn hơn nửa tháng vì việc này thì không hiểu vì

sao, miệng lẩm bẩm: "Rốt cuộc thì đây là cái gì, mà khiến cho hai đứa

phải hao tốn nhiều công sức như vậy?"

Tiểu Tú cười nói: "Bà

ơi, đây là thứ cầu cũng cầu không được đó. Số cây này chỉ mọc ở Đông

Bắc, mà nơi đó cũng phải có nhân sâm nó mới chịu." Tiểu Tú hảo tâm giải

thích cho bà Hảo biết, càng nhìn càng thấy số tuyết thảo đó thật đáng

yêu. Ai da, làm thế nào cũng không buông tay được.

Sau khi

phơi khô, ước chừng so với dự tính ban đầu thì số lượng có nhiều hơn

chút, có lẽ được khoảng hai mươi cân tuyết thảo, lấy hai cân tuyết thảo

bỏ vào bao gói lại, ngày mai cầm đưa cho lão sư phụ kiểm tra chút. Số

khác thì đem phối thước rồi đem về, như vậy là có thể bắt đầu chính thức chữa trị tai cho tiểu Tô rồi! Tiểu Tú càng nghĩ càng hưng phấn.

Sau khi thức dậy, cầm bao tuyết thảo tiểu Tú thương lượng với tiểu Tô: "Anh thấy mình có nên lấy một ít tuyết thảo đưa sang cho lão sư phụ hay

không?" Tiểu Tô chính chắn hơn tiểu Tú vài phần nhưng nghĩ mãi vẫn không quyết định được. Tuyết thảo là thứ rất hiếm gặp, tuy rằng lão sư phụ

nói có thể chữa tai, nhưng trước kia không phải ai cũng từng gặp qua.

Hiện tại mình chỉ là mèo mù vớ cá rán. Nếu chữa không hết, vậy thì cho

dù đưa nhiều hơn nữa cho lão sư phụ cũng vô dụng. Không bằng chờ hiệu

quả thật sự rồi mới đưa cũng chưa muộn.

Tiểu Tú thấy vậy

cũng đúng, vì thế cũng không chuẩn bị thêm. Nghe tiểu Tô nói như vậy

nhất, tiểu Tú cũng cảm thấy thỏa đáng, hai cân tuyết thảo này cũng không nên đưa ngay cho lão sư phụ, mà là đặt ở trong không gian với số tuyết

thảo còn lại, mặt khác chỉ cầm một hai phân nhờ lão sư phụ kiểm tra. Chờ lão sư phụ xác nhận xong, tiểu Tú có thể yên tâm đi phối thuốc.

Lão sư phụ kê đơn, nói số thuốc này sẽ uống trong mười lăm ngày, hiệu quả

thì cũng có thể đến sớm hơn hoặc có thể trễ hơn, kết quả chờ tiểu Tú và

tiểu Tô trở về từ chỗ lão sư phụ, thì hai tay xách toàn là thuốc. Lúc đi lão sư phụ cũng dặn kỹ rồi, tuyết thảo kia bỏ vào mỗi thang một trăm

gram. Tiểu Tú theo thới quen nhanh chóng ghi vào cuốn sổ của mình, định

bụng về nhà sẽ vào không gian lấy tuyết thảo ra. Nhất định không thể để

thiếu tuyết thảo!

Sau khi trở về từ chỗ của lão sư phụ, đã

gần trưa, đuổi tiểu Tô đi giúp bà Hảo nấu cơm xong, tiểu Tú tự mình tìm

cái nồi đất bắt đầu nấu thuốc cho tiểu Tô. Mở một gói thuốc, rửa sạch

dược liệu bên trong rồi cho vào nồi, rót vào ba chén nước lớn, sau đó để lửa nhỏ nấu. Lão sư phụ đã dặn số tuyết thảo này nhất định phải bỏ vào

sau nửa tiếng, sau đó dùng lửa nhỏ đun, bằng không không có tác dụng. Vì thế tiểu Tú phải để ý thật cẩn thận.

Nồi thuốc sôi tỏa mùi

lan ra khắp nhà, hàng xóm láng giềng đi ngang qua nhà tiểu Tú liền hỏi:

"Thím, làm cái gì vậy ạ? Chỗ nào không thoải mái hay sao?" Bà Hảo khoát

tay: "Tiểu Tú tìm thuốc cho tiểu Tô, xem có thể chữa lành tai hay không. Số thuốc này mới mua về sắc đó mà." " Đứa nhỏ tiểu Tô này thật đáng

thương, chờ tai tốt lên rồi, nhớ cám ơn tiểu Tú đó!"

Chén

thuôc thứ nhất được đổ ra, tiểu Tú khẩn trương nhìn chằm chằm vào tiểu

Tô, khiến cho tiểu Tô không được tự nhiên, vội nói: "Đừng nhìn nữa,

thuốc này mới uống, không thấy hiệu quả nhanh như vậy đâu. Mấy ngày nữa

rồi mới hỏi lại cảm giác của anh đi!" Tiểu Tú cũng biết như vậy không

tốt, nhưng vẫn cảm thấy khẩn trương, rất muốn biết tuyết thảo phối với

thuốc này có tác dụng hay không.

Mỗi ngày sáng tối đều một

chén thuốc, tuy rằng hương vị rất đắng, nhưng tiểu Tô cam tâm tình

nguyện uống, còn tiểu Tú thì luôn nhìn chằm chằm tiểu Tô hỏi xem có cảm

thấy gì không, đôi khi một ngày hỏi tới mấy chục lần. Tiểu Tô chỉ có thể nhẫn n


Old school Swatch Watches