The Soda Pop
Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325040

Bình chọn: 8.5.00/10/504 lượt.

đến lúc hai người ra khỏi không gian, trời đã sáng choang! Ở trong sân nhìn thấy bà Hảo, bà Hảo cười rất vui vẻ, còn ý tứ nhìn chằm chằm vào bụng của tiểu Tú , khiến cho tiểu Tú dựng hết tóc gáy. Ngày hôm qua tiểu Tô nấu canh, bà Hảo nhìn thấy anh bưng canh vào phòng tiểu Tú, sau đó tiểu Tô cũng không ra khỏi phòng, điều này chẳng phải là chứng tỏ ngày hôm qua tiểu Tô ở trong phòng tiểu Tú hay sao? Không chừng mười tháng sau sẽ có đứa nhỏ trắng trắng mập mạp xuất hiện!

Cũng cười lại với bà Hảo, sau đó tiểu Tô và tiểu Tú nhanh chóng cơm nước cho xong để đi tìm lão sư phụ. Theo thói quen tiểu Tú lại đi mượn một chiếc xe ba bánh, chất lên xe một ít rau củ quả chín sớm lên xe, đợi sau khi bán xong sẽ mua một ít hạt giống trồng mua xuân. Thật ra sau khi hai người ra thôn sẽ đem toàn bộ đồ dạc này nọ quăng vào mảnh vườn trong không gian của tiểu Tú, hai người chỉ đi tay không.

Bởi vì hôm nay là lần họp chợ đầu tiên của năm mới, cho nên người rất nhiều. Trên đường đi gặp được không ít người, khiến cho việc tiểu Tú muốn cùng tiểu Tô lãng mạn một phen không thành. Những lúc không có người trên đường, tiểu Tú vẫn vụng trộm nhét tay mình vào tay tiểu Tô. Đối với động tác nhỏ này của tiểu Tú, tiểu Tô cảm thấy rất vui vẻ, tuy rằng trên mặt không biểu hiện gì, nhưng khóe miệng luôn luôn nhếch lên .

Đợi đến khi có người, tiểu Tú lại tự giác rụt tay về, cứ hết nắm tay lại

rụt tay suốt trên đường như vậy, cuối cùng tiểu Tô và tiểu Tú cũng sắp

đến chợ . khi gần đến cổng chợ, quan sát trái phải trước sau xong, tiểu

Tú mới vào trong không gian lôi chiếc xe ba bánh ra. Đồng thời còn hái

thêm không ít thứ tốt, định lát nữa ở trên chợ bán thêm được chút.

Hồi trước lúc mọi người xuống sông vớt cá, tiểu Tú cũng đánh bắt được không ít ở con sông trong không gian, hiện tại trong sông nhỏ đã có không ít

cá bột. Phỏng chừng qua một khoảng thời gian nữa, nghề phụ của tiểu Tú

có năng lực được gia tăng.

Đến chợ vẫn là thói quen từ

trước, tiểu Tú rao hàng tiểu Tô lấy tiền, hai người phối hợp ăn ý vô

cùng. Chờ mọi thứ đều bán sạch rồi, tìm một góc đẩy chiếc xe ba bánh vào lại trong không gian, sau đó ôm theo một ít táo và cam nhà trồng đi tìm lão sư phụ xem bệnh. Dựa theo trí nhớ, vòng qua quẹo lại mấy lần đã đến trước cửa nhà.

Bước lên trước, tiểu Tú vừa gõ vừa lên

tiếng: "Lão sư phụ, trong nhà có người không?" Sau khi hô hai tiếng,

trong phòng mới truyền ra tiếng đáp lời. Tiểu Tú và tiểu Tô đi vào. Vào

cửa trước tiên là chào hỏi, sau đó mới đưa quà lên. Lão sư phụ tuy rằng

không vui cho lắm, nhưng vẫn nhận lấy, táo ít có trên thị trường, nên

lấy vài quả cho bà vợ già nếm thử.

Hai bên lễ tiết xong, lão sư phụ mới bắt đầu chuyên tâm bắt mạch cho tiểu Tô, kết quả vẫn như

trước kia không có chuyển biến tốt đẹp không có chuyển biến xấu. Hiện

tại tiểu Tô cũng không để ý đến chuyện này, đến khi lão sư phụ chép

miệng: "Nếu có tuyết thảo, thì cho dù không thể tốt như cũ thì cũng tốt

hơn được tám phần." Nghe lão sư phụ nói như thế, tiểu Tú nhanh chóng lấy một cây tuyết thảo từ trong túi ra đưa.

Lão sư phụ kinh

ngạc nhận lấy, lật đi lật lại nhìn, sau đó bứt một chút nếm thử hương

vị, sau khi hiểu rõ, mới bắt đầu nói với tiểu Tú: "Hai người lấy thứ này ở đâu ra? Trước kia tôi may mắn lắm cũng chỉ tìm được một ít mà thôi."

Sau đó lại bứt một chút đưa cho tiểu Tú.

"Hai người nếm thử

xem, tuyết thảo này không chỉ có hình dạng đặc biệt, ngay cả hương vị

cũng rất đặc biệt. Không có vị chát như cỏ xanh, ngược lại có một chút

hương vị của nhân sâm." Nghe theo lời lão sư phụ, tiểu Tú và tiểu Tô

cũng nếm thử một chút, đúng là không phải hương vị bình thường, nhưng

cũng chưa từng ăn nhân sâm, nên không biết có phải là giống vị sâm hay

không.

"Lão sư phụ, đây thật sự là tuyết thảo phải không?"

Tuy rằng trong lòng tiểu Tú đã khẳng định, nhưng vẫn còn muốn lão sư phụ bảo đảm. Lão sư phụ gật đầu: "Chính là nó, con tìm được thứ này ở đâu?" Nếu có thể có hàng mẫu, vậy thì chắc chắn sẽ không thiếu.

"Con nhờ người tìm dùm, vấn đề là vừa đào được, còn chưa được phơi khô,

người biết tuyết thảo này nên xử lý như thế nào không ạ?" Tiểu Tú không

ngốc, tự nhiên biết cái gì nên nói cái gì không. Lão sư phụ cũng hiểu

được, cẩn thận ngắt một chút tuyết thảo vân vê trên tay, đồng thời giảng giải cho tiểu Tú biết quá trình phơi khô là như thế nào. Tiểu Tú không

chỉ nghe mà còn dùng giấy ghi lại. Nếu như sai dù chỉ một bước thôi, vậy cũng đủ thảm.

Mặc dù thi thoảng tiểu Tô cũng cố gắng chăm

chú nhìn, nhưng khi hiểu được đây là điều lão sư phụ dặn riêng cho tiểu

Tú thì không nhìn nữa, im lặng ngồi một bên chờ tiểu Tú. Tiểu Tú tốc ký

xong, ngàn lần cảm tạ lão sư phụ rồi dẫn tiểu Tô ra cửa. Tuy rằng lần

này không có gì muốn mua, nhưng tiểu Tú cùng tiểu Tô vẫn có nhiều thứ để ôm đầy trong ngực. Hồi trước có đặt một số thứ ở bưu điện, đã lâu không lên lấy, lần này ôm hết về, từ từ nghiên cứu sau.

Về nhà

tiểu Tú cảm thấy rất vui mừng, tai tiểu Tô chắc chắn sẽ khá lên. Tuyết

thảo sắp được, chỉ cần chờ một thời gian nữa là có thể đào lên,