
tục, tiệc đính hôn sẽ ở nhà gái ăn cơm trưa, sau đó lại đến nhà trai ăn
cơm chiều. Đây là một cách biểu hiện sự tôn trọng. Lúc làm lễ đính hôn,
giữa trưa nhà trai sẽ cử vài người sang nhà gái, một người là bà mối,
tiếp theo là phù rể, cuối cùng là chú rể, mang theo tín vật đính hôn,
sau đó bắt đầu làm nhiệm vụ. Tuy nhiên phù rể cũng có số lượng quy định, tính thêm cả chú rể là tổng cộng tám người!
Mà nhà gái đến
nhà trai cũng có quy định giống như vậy, một bà mối, ngay tính thêm cả
cô dâu và phù dâu là tám, còn có lễ vật nhà gái tặng nhà trai. Tiểu Tô
vốn chỉ chuẩn bị hai phù rể, vì thế đành phải điều động thêm năm, như
vậy tính cả anh là được tám. Thời gian chú rể đến nhà cô dâu cũng không
được quá sớm, bình thường khoảng 10 giờ là đẹp.
Bởi vì là
đính hôn, nên tiểu Tú cũng không quá để ý, có thể thì sẽ giúp một tay,
mãi cho đến lúc sắp mười giờ, mới đi rửa tay, sửa sang lại quần áo
nghiêm chỉnh, sau đó cùng bà Hảo đứng ở trong sân chờ tiểu Tô đến.
Quả nhiên qua mười giờ một chút, đoàn người bên tiểu Tô đã tới. Mặc dù tiểu Tú và tiểu Tô là tự mình vừa ý nhau, nhưng trường hợp như vậy vẫn phải
mời một bà mối. Mà bà mối hôm nay cũng là do người ta nguyện ý giúp,
phải biết rằng nếu bà mối se duyên thành công một đôi, đến lúc đó phải
mời bà ấy ăn ba mươi sáu bữa cơm, còn phải gửi tặng một bắp đùi heo nữa.
Bà mối dẫn tiểu Tô vào cửa, phân phát bánh kẹo cưới, đưa tiểu Tô đến trước mặt bà Hảo để ra mắt. Tuy rằng bà mối không nói, nhưng phong tục như
vậy tiểu Tô vẫn biết, vì thế cung kính kêu một tiếng: "Bà Hảo!" Bà Hảo
mừng rỡ cười híp cả mắt: "Tốt! Tốt!" Vừa nói vừa rút trong túi ra một
phong lì xì lớn bỏ vào tay tiểu Tô. Đây là phí đổi cách xưng hô, trưởng
bối cho nhất định phải nhận. Từ nay về sau, tiểu Tô sẽ giống tiểu Tú
cùng nhau gọi là bà Hảo.
Lúc tiểu Tô đến, những người có
thân phận khác cũng đã tề tựu đông đủ, vì thế sau khi ra mắt bà Hảo, bà
mối liền mang tiểu Tô đi dạo qua một vòng, chỉ vào người này bảo tiểu Tô gọi dì, chỉ vào người kia bảo tiểu Tô gọi chú. Vừa rồi tiểu Tú đã giúp
bà mối giải thích với tiểu Tô, cho nên anh mới hiểu được, vì thế bà mối
cứ liên tục kéo người ra giới thiệu, để tiểu Tô chào hỏi.
Chờ tiểu Tô quay xong một vòng thì đầu đã đầy mồ hôi lạnh, tuy rằng người
thân gần nhất chỉ có bà Hảo, nhưng cũng không chịu nổi cảnh họ hàng cách xa vài dặm cũng tới. Phải biết rằng khi mời một người đến, họ sẽ luôn
mang theo một ít họ hàng gần đó đến nữa, dù sao thì tiểu Tô cũng không
chịu thiệt, chỉ cần được tiểu Tô gọi một tiếng, đều phải chìa ra một
khoản phí sửa cách xưng hô. Tất nhiên những khoản này đều do tiểu Tô
mang về.
Sau khi hoàn thành việc gặp mặt họ hàng, vốn là hôm nay tiểu Tô chỉ cần đến ra mắt, sau đó đến giờ dùng cơm thì đi mời rượu là được rồi nhưng tiểu Tô vẫn còn một chuyện quan trọng phải làm.
Tiểu Tô mời bà Hảo vào phòng, để bà Hảo ngồi xong, dưới sự chứng kiến của bà mối, tiểu Tô lấy từ bên hông ra một chiếc túi gấm màu đỏ, đổ ra hai
vật. Đúng, đây chính là đôi vòng ngọc và đôi khuyên tai tiểu Tô lấy từ
trong tủ quần áo ra. Ngoại trừ hai vật đó, tiểu Tô còn lấy tiếp ra một
cái gói giấy màu hồng, trong gói giấy là toàn bộ gia sản gồm ba trăm
đồng của tiểu Tô.
Bà Hảo nhìn tiểu Tô bày đồ trên bàn, trong lòng có chút chua xót. Vòng ngọc và khuyên tai bà Hảo đã từng thấy qua, là do bà nội của tiểu Tô truyền lại cho mẹ của anh, bây giờ tiểu Tô lại đem thứ này xem như sính lễ đưa tới. Nhìn đến chúng, bà Hảo lại nhớ tới bà nội và mẹ của tiểu Tô. Đều là người tốt, chỉ có thể cảm thấy thương
xót khi người tốt lại không sống được lâu, một người chỉ kịp nhìn thấy
tiểu Tô trong tã lót, một người khác thì sau khi sinh hạ tiểu Tô được
mấy năm thì cũng ra đi. Thật là đáng tiếc.
Lại nhìn đến ba
trăm đồng kia, bà Hảo thật sự thật không ngờ tiểu Tô có thể lấy ra nhiều tiền như vậy. Ngẩng đầu, bà Hảo nghiêm mặt trao đổi với tiểu Tô: "Tiểu
Tô, bà Hảo không phải là người tham tiền, ba trăm đồng này bà sẽ để lại
cho tiểu Tú sau khi mất. Bà Hảo không cần gì nhiều, không mong con có
thể cho tiểu Tú mặc vàng mang bạc, cũng không mong con có thế cho tiểu
Tú ăn cá ăn thịt suốt ngày, nhưng bà Hảo hi vọng con sẽ thiệt tình với
tiểu Tú."
Bà Hảo nói những lời này rất chậm, tiểu Tô cũng có thể nhìn hiểu ý của bà Hảo, tiểu Tô cũng không vội vã tỏ thái độ, chỉ
thận trọng gật đầu. Bà Hảo gom hết mọi thứ cất đi, mặc dù đây là thứ
tốt, nhưng tốt nhất là vẫn không nên lộ ra ngoài. Sau khi khóa kỹ ngăn
tủ, bà Hảo mới cười hì hì cùng bà mối còn có tiểu Tô đi ra ngoài chào
hỏi khách khứa.
Thấy bà Hảo từ trong phòng đi ra, đã có
người đi đến hỏi tiểu Tô tặng cái gì, đây cũng không tính là phong tục.
Lúc nhà trai tặng quà, họ hàng gia đình nhà gái cũng sẽ hỏi một chút ,
lúc này cha mẹ nhà gái hoặc người nhà sẽ tỏ vẻ hào phóng khoe đồ chú rể
tặng. Tiền bao nhiêu, gồm những vật gì. Mặt khác cũng không thể thiếu
chút ganh đua so sánh trong đầu. Nhưng cho dù những người khác gặng hỏi
như thế nào, bà Hảo vẫn không chịu nói cho họ biết lúc nãy tiểu Tô đưa
g