
ì khiến cho mọi người cảm thấy rất thắc mắc.
Theo bà Hảo ra khỏi phòng xong, tiểu Tô đi tìm tiểu Tú. Phía sau tiểu Tú đang nhàn hạ, tự mình tránh ở phòng bếp, nhìn thấy tiểu Tô đến, nhanh chóng mò trong
túi ra một mớ cà chua tươi cho tiểu Tô ăn, tiểu Tô cảm thấy ngặc nhiên,
không ngờ trời lạnh như thế này mà vẫn có cà chua, chia số cà chua kia
thành hai, một nửa lớn đưa cho tiểu Tú, một nửa nhỏ thì để mình ăn.
Đương nhiên là tiểu Tú không chịu, thứ này còn rất nhiều mà, không phải là
thứ gì hiếm lạ, vì thế liên tục đưa cho tiểu Tô ăn, chờ tiểu Tô ăn được
nhiều rồi, tiểu Tú lại lấy một chén canh sườn đưa cho tiểu Tô. Lát nữa
vào bữa ăn sẽ bắt đầu mời rượu, phải làm ít đồ cho tiểu Tô ăn trước nếu
không bụng trống uống rượu sẽ dễ say!
Cho tới bây giờ tiểu
Tú chưa từng thấy tiểu Tô uống rượu, liền hỏi: "Anh biết uống rượu à?
Nếu lát nữa say sẽ không tốt đâu, buổi tối anh còn phải mời nữa đó."
Tiểu Tô bưng bát sườn ăn vui vẻ, thấy tiểu Tú hỏi tửu lượng của mình, liền
bật một ngón cái lên xong hạ xuống, tiểu Tú liền bắt đầu đoán: "Một cân rượu?"
Tiểu Tô lắc đầu, tiểu Tú lại đoán: "Một bình rượu?"
Tiểu Tô lại lắc đầu, lần này tiểu Tú không đoán nữa: "Rốt cuộc bao
nhiêu, anh nói đi." Sau khi quăng một khúc xương cho tiểu Hắc xong, tiểu Tô mới nói một câu: "Một ly rượu!" Tiểu Tú nghe xong cảm thấy muốn xỉu, tửu lượng chỉ một ly rượu thì còn kém hơn cả cô, một mình cô còn có thể uống được hai ba chén. Nhìn vẻ mặt đắc ý của tiểu Tô, tiểu Tú cũng hết
cách, quên đi lát nữa cứ chuẩn bị sẵn canh giải rượu là tốt nhất! Đây là biểu hiện của cái gọi là không ai hoàn mĩ phải không?
Lúc
ăn cơm trưa, ở gian nhà chính được đặt hai cái bàn vuông, một bàn là để
tiểu Tô và bảy phù rể ngồi, một bàn khác là tiểu Tú và bảy phù dâu. Bất
cứ món ăn gì lên đều phải đưa đến hai bàn này trước. Hơn nữa ở đây còn
có một phong tục, đó là đứa nhỏ mang thức ăn lên thường thường sẽ đưa
cho họ khăn lông, mỗi người một cái, trời lạnh có khăn nóng như vậy rất
thoải mái, nhưng vấn đề là khăn này không phải để dùng không, lúc người
ta lấy khăn lại mình cũng phải cho tiền! Bao nhiều tiền thì tùy mỗi
người. Bình thường là một đồng hoặc năm đồng gì đó. Tiền này xem như là
tiền trả công đã giúp mang thức ăn lên!
Vấn đề tiếp theo là
cần phải lì xì cho một chỗ nữa. Khi đã ăn được một nửa, đầu bếp sẽ bưng
lên cho mọi người một con cá, đương nhiên là con cá này còn sống, chỉ là mặt ngoài có bôi một lớp dầu. Món cá sống đột nhiên bị mang lên này
đương nhiên không thể ăn, cho nên không cần nói cũng biết, chủ nhà phải
đưa hồng bao ra, tiểu Tú đặt vào một hồng bao, tiểu Tô lại để năm hồng
bao. Hồng bao này không đưa thẳng đến tay đầu bếp, mà là bỏ hồng bao vào một tờ giấy sau đó đặt ở đuôi cá, lúc sau đầu bếp bưng xuống, thu tiền
rồi sẽ làm cá sau đó đưa lên lại.
Đợi cho đồ ăn bày biện đủ
rồi, tiểu Tô sẽ ra chiến trường, các bàn của bà con họ hàng thì chỉ cần
kính một chén là được, nhưng nếu gặp trưởng bối thì sẽ là một chọi một.
Tiểu Tú định tính xem tiểu Tô trụ được bao nhiêu bàn thì đổ, kết quả các chiến hữu lại giúp anh cản tất cả, cả một buổi trưa nhiều người kính
rượu như vậy nhưng tiểu Tô lại không đụng tới một giọt, cho nên rất sảng khoái quay sang cười với tiểu Tú: "Tú, buổi tối nhớ sang nhà anh sớm
một chút, anh chờ em ăn cơm!" Nói xong những lời này, tiểu Tô mang theo
đám phù rể đi về.
Buổi tối tiểu Tú phải sang Tô gia, theo
phong tục sẽ là nhà gái tới tặng lễ vật cho cha mẹ chồng tương lai,
nhưng cha mẹ tiểu Tô đã mất sớm, vì thế trở thành tiểu Tú mang hoa quả
ướp lạnh sang Tô gia. Kỳ thật số hoa quả này cũng không phải mua ở bên
ngoài, tất cả đều là từ ý tưởng của tiểu Tú, năm trước có trồng một cây
táo, một cây cam, vừa vặn năm nay đã kết quả, cô hái mười ký cam và mười ký táo, rồi sau đó dẫn một đoàn phù dâu đi sang Tô gia.
Cái gọi là đất tốt sẽ trồng được tinh phẩm chính là số cam mà tiểu Tú mang
sang, chúng vừa to vừa tròn, lại ngọt khiến cho mọi người nhanh chóng
tiêu diệt sạch sẽ! Tuy nhiên thứ hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất vẫn là
những quả táo. Đối với thời này mà nói, táo vẫn là thứ tương đối hiếm
lạ, bình thường không có cơ hội được ăn, bây giờ lại nhìn thấy nhiều táo như vậy, cho nên toàn bộ sự chú ý của mọi người tập trung vào nó. Có
vài đứa nhỏ náo loạn đòi ăn, vì thế tiểu Tô mỉm cười cầm lấy mấy quả táo chia cho bọn nhỏ, mỗi đứa một quả.
Quy trình của bữa tối
cũng na ná bữa trưa, nhưng giữa trưa là do tiểu Tô mời rượu, đêm nay lại là do tiểu Tú ra mặt, tiểu Tô cùng đi. Cho dù thế nào thì nhất định là
hôm nay tiểu Tô đồng học phải say rồi. Cũng may là trước khi say còn nhớ việc lấy toàn bộ phí sửa cách xưng hô đưa cho bà mối nhờ đưa lại cho
tiểu Tú. Kỳ thật hôm nay tiểu Tú khá lời, toàn bộ số hồng bao tiểu Tô có được chủ yếu là từ phí sửa cách xưng hô do bên ngoại của tiểu Tú lì xì, bây giờ tất cả đều vào tay tiểu Tú. Hiện tại tiểu Tú đã là một đại gia, còn tiểu Tô thì thuộc loại giai cấp nghèo rớt mùng tơi rồi!
Buổi tối hôm nay mọi người ầm ĩ đến khuya mới về nhà. Bận rộn cả một