
. .
Bà Hảo đành phải đi đổ thêm nước sôi cho nóng, sau đó đút cho tiểu Tú ăn,
bà Hảo do dự hỏi: "Tiểu Tú, quan hệ giữa con và tiểu Tô tốt lắm à?"
Tiểu Tú đói bụng nên rất ngoan, nuốt liên tục, đang lúc cắn miếng trứng,
nghe bà Hảo hỏi như vậy, cũng không ngẩng đầu lên trả lời: "Chứ còn gì
nữa ạ, người của tiểu Tô rất được, con rất thích." Nghe tiểu Tú nói
thích, bà Hảo gật đầu, chờ tiểu Tú ăn xong rồi liền thu bát chạy lấy
người. Mà người luôn luôn sơ ý như tiểu Tú căn bản không chú ý tới vẻ
mặt của bà Hảo.
Bà Hảo về phòng lại bắt đầu lo lắng đến vấn
đề tiểu Tú và tiểu Tô có phải là một đôi hay không. Thành thật mà nói,
đối với bà Hảo, tiểu Tú và tiểu Tô vốn như ruột thịt của mình, tiểu Tú
ngoan, tiểu Tú như tri kỷ khiến bà Hảo rất thích, bà Hảo vẫn cho rằng
cho dù con gái của mình không qua đời, sinh được cháu gái thì ũng chỉ
được như thế.
Còn tiểu Tô, bà Hảo đã nhìn từ nhỏ đến lớn,
tuy rằng lúc nhỏ rất khỏe mạnh, nhưng cũng là một đứa nhỏ có số khổ, sau khi trở về từ trong bộ đội luôn giúp đỡ mình chạy đông chạy tây, nhìn
ra được là một đứa nhỏ có thể chịu được cực khổ. Tuy rằng tai không nghe được gì, nhưng chỉ cần hai người đều thật lòng thì cũng không phải là
vấn đề lớn. Hơn nữa tiểu Tú cũng nói thích tiểu Tô. Nếu không lần khác
đi tìm hiểu xem ý của tiểu Tô, nếu tiểu Tô cũng thích tiểu Tú, vậy như
vậy là chắc rồi!
Mặc dù bà Hảo lớn tuổi rồi, nhưng vẫn rất
có phong thái bốc đồng của tuổi trẻ, sau khi quan sát tiểu Tú và tiểu Tô ở chung trong hai ngày, cảm thấy ý tưởng của mình có thể khẳng định, vì thế quyết định tìm tiểu Tô nói chuyện. Sự trao đổi giữa bà Hảo và tiểu
Tô không có vấn đề gì. Tiểu Tô chăm chú nhìn xem bà nói cái gì, sau đó
lại chậm rãi đem ý nghĩ của mình nói cho bà Hảo. Hai người bọn họ trao
đổi từ sau bữa cơm trưa. Trước khi bắt đầu bà Hảo phái tiểu Tú đi đổi ít bột về, nói là buổi tối ăn mì sợi.
"Tiểu Tô, con cảm thấy
tiểu Tú nhà bà như thế nào?" Bà Hảo đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo
luẩn quẩn, trực tiếp hỏi luôn.
Tiểu Tô thấy bà hỏi như vậy,
mặt ửng đỏ, sau khi suy nghĩ cẩn thận một chút thì nói: "Tiểu Tú tốt
lắm." Nhưng ngoại trừ câu tiểu Tú tốt lắmthì tiểu Tô không chịu nói
nhiều hơn. Bà Hảo cảm thấy tiểu Tô đường đường là một người đàn ông lại
ăn nói vụng về như vậy, hơn nữa người trẻ tuổi mà da mặt mỏng, ngượng
ngùng như vậy liền cười cười thả tiểu Tô đi. Mà tiểu Tô thì tuy đầu bốc
hơi nước nhưng trong lòng lại tràn đầy vui mừng.
Ra cửa,
tiểu Tô đứng dưới mặt trời ngẩn người, trong lòng nghĩ đến tất cả những
lời bà Hảo nói..., tiểu Tú có tốt không? Tiểu Tú có tốt không? Tiểu Tú
có tốt không? Tiểu Tú tốt lắm! Đã rất lâu rồi không có cảm giác cái gọi
là nhà . Cha mẹ mất sớm, mình cũng tham gia quân ngũ rất sớm. Dựa vào
thói quen sống cuộc sống tập thể, đã quên mất thế nào là hương vị nhà
đích thực. Trước kia nhìn thấy bộ dạng chiến hữu hưng phấn khi nhận thư
nhà, tiểu Tô đã cảm thấy đỏ mắt, thư nhà là như thế nào? Nếu cha mẹ còn
sống có thể viết thư cho mình hay không? Không đúng, cha mẹ sẽ không
viết chữ, hẳn là sẽ gửi cho mình quần áo .... Nói không chừng còn có thể gửi một ít mứt hồng tự làm mà mình thích, sau đó mình có thể chia sẻ
với các chiến hữu. Sau đó lại viết thư nói với cha mẹ rằng mình muốn có
nhiều mứt hồng hơn, bởi vì các chiến hữu đều thích ăn.
Nhưng tất cả điều này đều là do tiểu Tô tưởng tượng, chưa từng nhận được thư
từ nhà, cũng không nhận được quần áo, cũng không có mứt hồng mà anh
thích ăn, sau này khi tiểu Tô mang theo hai tai bị thương trở lại, trở
lại ngôi nhà quen thuộc, về nhà, có bà Hảo hoan nghênh, còn có tiểu Tú
thường xuyên chăm sóc, mặc dù không nói rõ, nhưng tiểu Tô vẫn cảm thấy
đây chính là hương vị nhà. Tiểu Tú tốt vô cùng, sẽ làm cho anh đồ ăn
ngon, sẽ đưa anh đi khám tai. Tiểu Tú tốt vô cùng. . . . . .
Sau khi tiểu Tú ra ngoài trở về thí thấy tiểu Tô đang cười ngây ngô ở trước cửa, liền đẩy tiểu Tô: "Đã là người lớn rồi, sao lại còn đứng trước cửa ngây người nữa vậy? Mau nhường đường cho tôi nào, lát nữa nấu cho anh
một bát mì thập cẩn thật to!" Trên đường trở về tiểu tú đã tính toán kỹ
rồi, hôm nay làm bánh canh(Di: ko phải bánh canh ở VN mình thì phải =3=
cũng không hiểu sao trên ghi mì giờ xuống đây thành bánh canh) ăn. Tuy
rằng nhà mình cũng không có mướp, nhưng sáng nay lúc đi vào xem xét phát hiện có mấy cái trái mướp non, vừa đúng lúc có thể hái xuống nấu ăn!
Tay tiểu Tú rất lạnh, cho dù là mùa hè hay mùa đông, theo như lời bà Hảo
nói thì là người mang âm hàn, chờ gả xong sẽ tốt. Mặc dù tiểu Tú cũng
không hiểu việc tay bị lạnh cùng việc lập gia đình có quan hệ gì, nhưng
bà Hảo nói cái gì thì tiểu Tú nghe thế đấy.
Khi bàn tay lành lạnh của tiểu Tú chạm vào tay tiểu Tô, tiểu Tô mới phục tỉnh lại, nhìn
thấy tiểu Tú đứng trước mặt mình, liền ngượng ngùng muốn chạy, nhưng vẫn bị tiểu Tú túm lại. Tiểu Tô khá mạnh, gọi anh đến nhào bột mì, như vậy
thì lát nữa ăn mới ngon! Vì thế tiểu Tô nhào bột mì, tiểu Tú gọt mướp,
hai người cùng nhau trong bận rộn phòng bếp, không khí đan