Ông Xã Anh Là Ai

Ông Xã Anh Là Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325194

Bình chọn: 8.00/10/519 lượt.

! Ai mà không muốn biết người yêu mình sau này là thế nào? Nếu bây giờ viết một bức thư gửi cho anh ấy, thì khi thật sự gặp nhau lấy ra cho anh xem, đó là một việc rất lãng mạn mà! Tiếc là con Ếch Xanh kia chẳng có mắt nhìn gì cả. Bắt cô viết sao cho kích thích, lẽ nào phải viết “tiết lộ mười chàng trai kim cương đắt giá nhất tuần này”?

Tiểu Vi thấy vẻ mặt căm phẫn của Thiên Thụ thì lấy bút máy gõ gõ, xem như an ủi, “Thôi nào, cậu cũng đừng tỏ vẻ thế nữa. Cùng lắm thì Ếch Xanh bảo cậu viết gì thì cậu viết cái đó đi.”

Thiên Thụ tức tối siết chặt nắm đấm, “Sẽ có ngày tớ đuổi cổ tổng biên tập Ếch Xanh kia, tự mình ngồi vào ghế của ông ta! Đến khi tớ là tổng biên tập thì nhất định sẽ mở hai chuyên mục, một là “xe tốc hành lãng mạn”, hai là “lãng mạn xe tốc hành”!”

Phụt…

Đồng Tiểu Vi cười đến muốn té lăn ra bàn.

Nói đến đó, Đồng Tiểu Vi lại nhớ ra một chuyện thú vị, “Thiên Thụ, hôm qua tớ online tìm thấy một trò chơi trắc nghiệm vui lắm, có muốn thử không?”

“Trò chơi trắc nghiệm?”, Thiên Thụ xếp lại đống bản thảo lung tung của mình, vạch đen đầy mặt, “Lại là phù thủy phương Đông bói toán phương Tây chứ gì? Bạn Đồng à, cậu là biên tập viên xinh đẹp, không phải phù thủy đâu nhé!”

“Đó gọi là tiên tri, không phải phù thủy!”, Tiểu Vi lấy bút gõ lên đầu cô, “Dù sao trắc nghiệm thử cũng không có gì là không tốt. Đồng chí à, cho tớ biết ngày giờ sinh, cung hoàng đạo, số chứng minh nhân dân, địa chỉ nhà, gia đình có mấy người, một đầu người mấy mẫu đất mấy con trâu…”

“Đồng Tiểu Vi, hít thở!”, Thiên Thụ nhắc, “Kiểu tiên tri làm mình hụt hơi mà chết thì tớ chưa thấy bao giờ!”

“Bớt nhảm đi, nói mau”, Tiểu Vi nóng ruột gõ cô thêm cái nữa.

Thiên Thụ hôm nay xui xẻo đến mức đỉnh đầu sắp bốc khói xanh rồi, lại bị bạn Đồng gõ hai cái thật mạnh, có vẻ bực bội nói hết “tư liệu” về mình ra. Bên này bản thảo còn chưa chỉnh sửa xong, cách một khoang làm việc, bên kia bạn Đồng đã hú lên như điên.

“Thiên Thụ, cậu gặp may to rồi!”, bạn Đồng gào lên đến mức Ếch Xanh cũng sắp nghe thấy đến nơi.

Hạ Thiên Thụ thực sự không mấy quan tâm đến trò tiên tri vớ vẩn kia, nhưng để tránh Ếch Xanh gọi cả cô và Đồng Tiểu Vi vào giáo huấn, cô đành thò đầu sang.

Trên màn hình dày đặc những chữ, Tiểu Vi đang cao giọng hét lên, “Đây là số điểm trắc nghiệm cao nhất từ khi tớ chơi trò này đó! Bạn Thiên Thụ à, tương lai của cậu – hôn nhân thuận lợi, ông xã đẹp trai, con gái ngoan ngoãn, con trai hiếu thảo, gia đình giàu có nứt đố đổ vách, mua cả mặt trời còn được. Tương lai cậu đúng là có số may mắn của mỹ nhân!”

Phì…

Lần này đến lượt Thiên Thụ cười như điên, suýt thì phun cả nước miếng lên mặt Tiểu Vi.

“Cậu đang chơi trò chơi tiên tri à? Tớ thấy là trò chơi điên khùng thì có? Tớ mà có số mỹ nhân á? Lại còn ông xã đẹp trai, con trai con gái có đủ? Này bạn Đồng, bạn có biết tiền trọ tháng này tớ chưa trả, hôm nay đang tắm giữa chừng thì hết gas không? Lại còn ông xã… Cậu biết tuần này tớ đã đi xem mắt bao lần không? Hai bàn tay thêm bàn chân còn đếm không đủ nữa là! Mẹ tớ sắp dán mác ‘con gái gả không ra’ lên mặt tớ luôn đây này, mà cậu còn nói hôn nhân thuận lợi? Cảm ơn cậu nhé, Đồng đại thần.”

Không phải Thiên Thụ kém cỏi, mà những thứ trên đó viết quá nhảm nhí vớ vẩn! Đối với một người hai mươi tư tuổi, có kinh nghiệm đi xem mắt 249 lần mà nói, nếu cô có thể gả đi được trong vòng ba năm thì đúng là mặt trời không xuống núi nữa rồi, mà lại còn trai gái có đủ, có tiền lại có quyền? Thôi nằm mơ quách cho xong.

Đồng Tiểu Vi lại tỏ ra nghiêm túc, “Thiên Thụ, cậu đừng nghi ngờ, bọn này lúc nãy rất nhiều người chơi thử, đều chuẩn cả, sao đến lượt cậu lại không đúng được? Cậu phải tin là, thế gian này… có kỳ tích xảy ra.”

“Ừ, cái kỳ tích này phải đợi khi tớ già yếu mắt mũi tèm nhèm, mua được cả mặt trời đi”, Thiên Thụ rụt người lại về khoang làm việc.

Chưa dứt lời, điện thoại của Thiên Thụ đã reo vang. Cô không nghĩ gì mà bắt máy, vừa mở nắp điện thoại, giọng thái hoàng thái hậu đã oang oang, “Hạ, Thiên, Thụ!”

Đấy, ai cũng mở đầu như vậy với cô.

“Hạ Thiên Thụ, mày làm sao thế hả?! Bây giờ mẹ mày nói gì cũng vô ích phải không? Hôm nay dì Hai nhà mày khó khăn lắm mới giới thiệu cho một cậu thanh niên tốt, đã hẹn mười một giờ rưỡi gặp nhau ở tòa nhà Hối Tinh, bây giờ mấy giờ rồi mà mày chưa xuất hiện? Mẹ thấy mày lại ngứa da muốn ăn đòn phải không? Cả đời này không muốn lấy chồng hả? Hạ Thiên Thụ, mày có còn mười tám tuổi nữa đâu, năm nay hai mươi tư rồi, tháng sau là hai mươi lăm đấy!”

Rầm!

Thiên Thụ đổ ập xuống bàn làm việc, cô bị Ếch Xanh mắng cho tối tăm mặt mũi, nào có nhớ chuyện xem mắt? Nhưng không thể nói thế với thái hoàng thái hậu, nếu không thái hậu chắc chắn sẽ bắt xe đến túm lấy cô ngay. Đưa tay lên xem, đúng là đã mười hai giờ năm phút rồi, thái hậu gào lên bên kia đầu dây, “Mày… nhanh cái chân lên! Có mặt trong vòng năm phút!”

“Dạ dạ dạ, vâng vâng vâng, con đi ngay đi ngay”, Thiên Thụ cuống quýt đáp, bỏ điện thoại xuống bĩu môi, “Hối Tinh cách chỗ này mười vạn tám nghìn dặm, buổi trưa kẹt xe, nửa tiếng con tới được là may.”

Đồ


Polly po-cket