
Thiên Thụ.
Giống như lúc nãy cô về tòa soạn, họ đứng thành hai hàng, mấy bà cô nước mắt lưng tròng, tỏ ra tủi thân vô cùng.
“Tổng biên tập, cô không thể ly hôn được! Cô ly hôn rồi tòa soạn của chúng ta sẽ sập tiệm mất!”
“Tổng biên tập, cô ly hôn rồi tổng giám đốc sẽ thu hồi tòa soạn, cả trăm người chúng tôi sắp hít không khí mà sống mất thôi!”
“Tổng biên tập, chúng tôi trên có mẹ già dưới có con nhỏ, cô không thể nhẫn tâm thế được!”
Khiến Hạ Thiên Thụ sợ hãi lùi lại một bước, suýt nữa thì lăn xuống cầu thang.
Khoa trương hơn nữa là hai cô cậu bé lần trước tặng hoa cho cô, nước mắt nước mũi đầm đìa lem nhem, gào rõ to với Thiên Thụ, “Dì Thiên Thụ, bọn con đói!”
Vù…
Hạ Thiên Thụ như bị châm hỏa tiễn vào mông, luồn một mạch ra khỏi vòng vây của dân chúng. Trễ chút nữa là cô sẽ bị chết đuối trong biển nước mắt nước mũi của chúng mất! Lại còn hét “bọn con đói” nữa chứ, choáng, cô thành nhà tư bản lột da hay sao? Nhưng Thiên Thụ ghét nhất bị người ta xem thường, không lẽ cô ly hôn với tổng giám đốc Viên kia thì không sống nổi thật ư?
Giữ quyết tâm ly hôn, Thiên Thụ phóng thẳng đến công ty Vân Thượng.
Đừng thấy cô chỉ biết “Vu hồi đả kích pháp”, cô vẫn còn dũng khí làm việc nghĩa đó. Không thể để bọn họ núp trong khe cửa xem thường cô được!
Vào đại sảnh, cô nàng tiếp tân lập tức ngọt ngào chào cô, “Chào cô, hoan nghênh đến công ty Vân Thượng. Xin hỏi cô tìm ai?”
“Chào cô, tôi tìm luật sư Quang Quang phòng pháp vụ.”
“Luật sư Quang Quang đúng không ạ? Xin hỏi quý danh và nghề nghiệp của cô, cô là khách quen về nghiệp vụ của công ty phải không?”, cô tiếp tân thái độ rất thân thiết.
Thiên Thụ cũng mỉm cười đáp, “Ồ, tôi là Hạ Thiên Thụ ở tòa soạn tạp chí ‘Phụ nữ online’, luật sư Quang Quang nói có việc cần bàn với tôi.”
“‘Phụ nữ online’? Hạ, Thiên, Thụ?!”, cô tiếp tân nghe tên này thì lập tức vẻ mặt thay đổi.
Thiên Thụ gật đầu, “Đúng.”
Vẻ mặt cô nàng không còn ngọt ngào mà phức tạp như thể gặp ma, lén lút nhìn cô rồi chỉ bên cạnh, “Luật sư Quang Quang họp ở tầng 27, cô lên tìm anh ấy đi.”
“Được, cảm ơn”, Thiên Thụ gật đầu.
Vừa đi mấy bước đã nghe phía sau xì xầm, “… Thật đó thật đó, tớ gạt các cậu làm gì, chính là cô ta… đúng thế mà! Tổng giám đốc thật không có mắt nhìn! Cô ta đến đó rồi… Thế à thế à? Có kịch hay xem rồi…”
Thiên Thụ quay phắt lại, cô nàng tiếp tân gác máy điện thoại ngay tức khắc.
Ha ha ha, nói xấu sau lưng cô à? Nhớ năm nào cô và Đồng Tiểu Vi là chuyên gia bàn tán sau lưng thế này. Nhưng hiện giờ cô không rảnh đấu với cô tiếp viên kia, mau chóng lên tầng 27 thôi.
Tầng 27 yên lặng đến mức như muốn chảy cả nước ra.
Hạ Thiên Thụ giẫm trên tấm thảm dài, cảm thấy mình như bước vào một thế giới không có âm thanh. Có cần khoa trương thế không? Cũng may, tấm biển lớn bằng đồng màu vàng đề phòng họp tầng 27 đã ở phía trước, rực rỡ chói lọi thế kia thì mù cũng nhìn thấy. Thiên Thụ bước thẳng tới đó.
Cửa phòng khép hờ.
Bên trong đang họp? Hay kết thúc rồi?
Thiên Thụ tò mò định thò đầu vào trong nhìn.
Trong tích tắc, đờ người.
Dưới ánh sáng, người đàn ông đó đang ngồi trên chiếc ghế da lưng tựa cao màu đen.
Sắc đen của chiếc ghế da và ánh sáng trắng rực rỡ bên ngoài giao hòa, làm nổi bật bóng dáng cao ráo đó. Tuy anh chỉ ngồi thẳng lưng ở đó, bộ âu phục màu xám bạc được cắt may khéo léo tôn lên vóc dáng cao lớn khỏe mạnh của anh, mái tóc đen nhánh như ngọc đen, gương mặt nhìn nghiêng tuyệt mỹ, hàng lông mày rậm, và cả rèm mi dài khẽ lay động như chiếc quạt lông vũ trong ánh sáng. Chóp mũi anh rất thẳng, khi anh khẽ mím đôi môi mỏng…
Hạ Thiên Thụ rất kém cỏi nuốt ực nước bọt.
Con gái đẹp như thế, chính là vì bộ gene trước mặt đây! Gene siêu nhân! Hạ Thiên Thụ hoàn toàn bị người đàn ông đó phóng điện đứng hình, đứng trước cửa phòng họp quên hết mọi thứ, vừa định cố gắng nhớ lại vì sao mình tới đây thì trong phòng bỗng vang lên một giọng nói vô cùng quyến rũ.
“Tổng giám đốc, chúng ta nên cắt giảm số tiền vô tác dụng kia, đầu tư số vốn có hạn vào nơi có thể mang lại lãi vô hạn”, một giọng đẹp và quyến rũ, “Như thế Vân Thượng của chúng ta mới có thể cùng phát triển, chứ không biến thành cơ cấu từ thiện trong mắt một số người. Anh nói xem có phải không, tổng giám đốc?”
Tiếng gọi “tổng giám đốc” cuối cùng, âm đuôi cao lên, ngọt ngào gợi cảm, lượng đường trong đó vượt quá mức cho phép, nếu ai dám nuốt xuống thì bảo đảm ngày mai sẽ mắc bệnh tiểu đường giai đoạn cuối.
Oa, lẽ nào… lẽ nào cô gặp may, bắt quả tang gian tình công sở?
Thiên Thụ bỗng thấy đèn trong đầu sáng bừng, không kìm được len lén bước vào đứng trước cửa phòng họp một cách rất tiểu nhân.
Quá thể!
Bộ đầm màu đỏ tươi, ôm trọn những đường cong quyến rũ và đầy đặn, cặp đùi trắng nõn, mịn màng tới nỗi giống đậu phụ mới ra lò, trên bàn chân là đôi giày cao gót mười phân, gót giày nhọn có thể xiên được cả thịt, mái tóc xoăn dài, tôn lên bóng dáng đẹp đẽ nhất. Đúng là kiểu trang điểm ăn vận của một cô nàng hư hỏng tiêu chuẩn!
Thiên Thụ đứng ngoài, trong lòng không kìm được thở dài.
Khi vai phụ không chuyên nghiệp thì cũng phí