
nh: “cô Vương không có ác ý, chẳng qua là thích nói
giỡn thôi, giữa phụ nữ với nhau chính là giao lưu như thế, anh không
hiểu.”
Liêu Bắc Bắc hừ nhẹ một tiếng, rầm rầm bước lên trên thuyền. Ai sợ ai? Cô còn nhớ rõ phao cứu hộ để ở chỗ nào. Hừ.
Cô chân vừa đứng vững, dưới sự chỉ thị của Đường Diệp Trạch, Phạm Phỉ mở thiết bị vệ tinh dẫn đường, khởi động động cơ, nhanh chóng xuất bến.
Đường Diệp Trạch không nghĩ tới Phạm Phỉ đột ngột như vậy, anh vừa
nắm lấy lưng ghế dựa, giữ cân bằng, vừa kiểm soát tốc độ thuyền, tạm
thời không rảnh chú ý đến chuyện xảy ra trên boong tàu.
Vương Tuyết Mạn và Liêu Bắc Bắc đưa mắt nhìn nhau, soạt một cái,
Vương Tuyết Mạn cởi chiếc khăn quàng trên vai xuống, nửa người trên mặc
bikini, nửa dưới quấn chiếc khăn lụa mỏng làm váy ngắn, chưng vóc dáng
lồi lõm thật đẹp ra trước mắt Liêu Bắc Bắc.
Liêu Bắc Bắc vô thức nhìn về phía lồng ngực mình, vội ho một tiếng, gắng sức ưỡn thẳng người.
Vương Tuyết Mạn chẳng thèm ngó tới, quay người lại ngồi ở ghế nằm, nói: “Phiền cô lấy giúp tôi một cốc nước trái cây, cám ơn.”
Liêu Bắc Bắc không muốn đối địch với Vương Tuyết Mạn, cho nên cô lập
tức đi rót nước trái cây giúp cô ta, lúc đưa cho cô ta, đồng thời nói
rõ: “tôi và Đường Diệp Hoa chẳng qua chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới.”
“Đừng giải thích, phiền.” Vương Tuyết Mạn nhướng đôi mắt đẹp, còn
nói, “Anh ấy có tiền, tôi cũng không ngại trước hôn nhân anh ấy chơi
thêm mấy người đàn bà.”
“Nói không phải, có tin hay không là tùy cô.” Liêu Bắc Bắc xoay người muốn đi, Phạm Phỉ vừa vặn lên boong tàu, cười hỏi: “các cô trò chuyện
cái gì mà vui vẻ thế a?”
“Không có gì, tiểu tam đang giải thích cho bản thân đây, không đúng,
cũng không tính là tiểu tam, là tiểu mật.” Vương Tuyết Mạn vỗ vỗ ghế nằm bên cạnh, ý bảo Phạm Phỉ ngồi xuống, hai cô đã sớm bàn bạc xong xuôi,
một diễn e thẹn, một đóng vai phản diện, ắt sẽ làm nhục Liêu Bắc Bắc đến cùng.
Liêu Bắc Bắc trầm mặt, cứ nên đi quét dọn vệ sinh đi.
Cô đi tới phòng bếp sửa sang lại tủ lạnh, hai người phụ nữ lại cùng
tiến vào, vừa tán gẫu vừa bóc một túi đồ ăn vặt ra, ầm một tiếng. gói
bim bim trong tay Vương Tuyết Mạn rơi tung tóe xuống đất.
Thấy thế, Phạm Phỉ cầm cây lau nhà muốn dọn sạch, Liêu Bắc Bắc đi tới giúp đỡ, Phạm Phỉ lại thuận theo mà đưa cái chổi cho cô, hai người ngồi ở trên ghế sô pha tiếp tục trò chuyện như không có gì.
Mà Liêu Bắc Bắc đang kì kì cọ cọ trước mắt bọn họ, bên tai không ngừng truyền đến tên đồ trang điểm và thẩm mĩ tâm đắc.
Đồ trang điểm những nhãn hiệu đó là Liêu Bắc Bắc có tiêu tốn một
tháng lương cũng không mua nổi, mà trang phục mới nhất của những nhãn
hiệu kia là cô nghĩ cũng không dám nghĩ. Thật ra cô không hề ghen tị,
chẳng qua chỉ là chứng minh sự cách biệt về vật chất, các cô tuyệt đối
không phải cùng loại người.
“Bắc Bắc, cái này cho cô.” Đường Diệp Trạch tay cầm một túi giấy, nếu như không phải là Vương Tuyết Mạn và Phạm Phỉ thảo luận đồ trang điểm,
suýt nữa anh đã quên có một dưỡng da còn chưa đưa cho Liêu Bắc Bắc.
Liêu Bắc Bắc vốn đang không muốn trả lời Đường Diệp Trạch, bởi vì cô
cực kỳ nghi ngờ Thiên nhiên ngốc Đường Diệp Trạch vô tình nói chuyện cô
quét dọn du thuyền gán nợ cho Vương Tuyết Mạn xấu bụng, nhưng khi cô vừa nghiêng đầu nhìn sang, dương như cô không còn lý do tức giận nữa.
“Lancôme?”
(Lancôme Pari: một thương hiệu sản phẩm trang điểm xa xỉ nổi tiếng)
Phạm Phỉ nghe tiếng nhìn lại, sắc mặt biến đổi, bộ dưỡng da này là
Đường Diệp Trạch nhờ cô ta mua hộ, lúc ấy cô ta cũng không biết sẽ đưa
cho ai, cho nên mua nhãn hiệu tương đối có tiếng.
Đường Diệp Trạch đặt ở bên cạnh bồn rửa tay: “Xem xem cô dùng có
thích hợp không?” Vừa nói, anh vừa lấy khăn lau từ trong tay Liêu Bắc
Bắc, lau chùi cánh cửa tủ bát bị anh cố tình làm bẩn.
Liêu Bắc Bắc đáp một tiếng, rửa tay, cẩn cẩn thận thận mở cái hộp
ngoài, từ sữa rửa mặt đến kem chống nắng, to nhỏ tất cả mười mấy lọ,
cô thở hắt ra một hơi lạnh: “Bộ này ít nhất năm sáu trăm nghìn đi?”
“Không biết, là Phạm Phỉ đưa cho.” Đường Diệp Trạch cười cười. Anh
đưa tiền cho Phạm Phỉ, nhưng Phạm Phỉ sống chết cũng không chịu nhận,
còn oán giận anh khách khí, cho nên anh không thể làm gì khác hơn là
nhận.
Hành động lần này khiến cho Vương Tuyết Mạn chú ý, trước khi cô đuổi
theo Đường Diệp Hoa tới vùng này, mẹ đã căn dặn cô đừng chọc vào cậu hai nhà họ Đường, bởi vì tính nết Đường Diệp Trạch gàn dở, tiếp xúc mấy
ngày rồi, quả thật cô cũng phát hiện Đường Diệp Trạch không dễ ở chung,
đương nhiên không phải nói với ai anh ta cũng nói lời châm chọc, chỉ là
vô cùng có khoảng cách.
Chẳng lẽ Đường Diệp Trạch cũng nhận định Liêu Bắc Bắc là người phụ nữ của anh trai anh ta?
Liêu Bắc Bắc cũng không biết Phạm Phỉ coi mình như kẻ thù, mà ấn
tượng của cô với Phạm Phỉ vẫn không tệ, cô cúi người gửi lời cảm ơn:
“quà tặng đắt tiền như vậy tôi không thể nhận.”
Mặc dù Phạm Phỉ giận đến nghiến răng ngứa,