
ang nói cái gì, chỉ chờ cô phát ra tiếng cười vui vẻ.
“Bắc Bắc, bay lên chưa? ” Mí mắt anh từ từ nhắm nghiền, sắp không còn sức lực rồi.
“Ừ, bay rất cao, thật đẹp.” Liêu Bắc Bắc căn bản không nhìn phía
trước, mà đang đắm chìm trong sự xúc động kỳ diệu không có cách nào tự
thoát ra.
Nghe được câu trả lời của cô, anh khẽ cong khóe miệng lên, lúc này,
một sóng lớn dồn lên boong tàu, Đường Diệp Trạch hoàn toàn mất thăng
bằng, nhưng mà phản ứng đầu tiên của anh không phải là tóm lấy lan can,
mà là nâng lên một cánh tay lên ôm chặt cơ thể Liêu Bắc Bắc, nhưng không ngờ, lần này ôm hơi cao, cánh tay vừa vặn đặt trước ngực Liêu Bắc Bắc.
Ngay sau đó, nước biển xô vào, Liêu Bắc Bắc chẳng buồn bận tâm đến
đụng chạm thân thể, nắm chặt lấy lan can, nhưng mà nước biển cuộn trào
mãnh liệt đẩy cả hai người bọn họ ngã nhoài xuống sàn tàu.
Trừ cả người ướt đẫm ra, coi như là hạ cánh an toàn rồi.
“Xin lỗi, nhất thời gấp gáp. . . . . .” Anh nói xin lỗi vì mình ôm sai chỗ.
Liêu Bắc Bắc nhìn Đường Diệp Trạch ướt sũng như chuột lột, phì cười
một tiếng, vò rối mái tóc ướt nhẹp của anh, cười ngọt ngào: “Nói xin lỗi cái gì a, tôi phải cám ơn anh.”
Đây là buổi tối vui vẻ nhất từ khi cô đến Vạn Điệp thành tới nay.
Nếu như không phải là con sóng biển kia đúng lúc xô đến đây, suýt chút nữa cô đã quá xúc động mà muốn ôm anh.
Công việc gọi thầu của Địa ốc Đường thị tiến hành khua chiêng gõ
trống, mấy ngày nay Liêu Bắc Bắc gần như không ngủ được một giấc ngon
lành. Đáng sợ hơn chính là, ngày nào Đường Diệp Hoa và Đường Diệp Trạch
cũng vì kế hoạch phong tỏa vùng biển mà không ngừng tranh luận, hai bên
bên nào cũng cho mình là đúng, hơn nữa đều có lý lẽ, quản lý các chi
nhánh không có quyền tham gia ý kiến, đến mức nếu như không có cách nào
thống nhất kế hoạch, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến công tác mời thầu.
Hội nghị kết thúc, trong văn phòng làm việc của Đường Diệp Hoa không
ngừng truyền ra tiếng gào thét, Liêu Bắc Bắc trốn ở góc phòng ra vẻ bận
rộn, mà Đường Diệp Trạch tựa vào cạnh cửa sổ thưởng thức phong cảnh, tùy ý điện thoại di động la hét. Liêu Bắc Bắc ôm lấy cặp tài liệu chuồn ra phòng làm việc, xem ra lại muốn khai chiến rồi.
“Hôm nay cậu ký cũng phải ký, không ký cũng phải ký. Đừng để cấp dưới xem kịch vui nữa được không?”
Xoẹt một tiếng, tập giấy tờ bị quăng đến trước người Đường Diệp Trạch, hiện tại chỉ còn thiếu chứ ký của cậu ta thôi.
“Một người lùi một bước, bể bơi có thể xây, nhưng mà nhất thiết phải
giữ lại vùng biển, đây sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thành quả bán hàng, là anh nóng nảy, không phải lỗi của em.”
“Nếu như có người chết đuối thì sao? ”
“Em nói lại lần nữa, bơi trong bể bơi cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, anh đừng có vì mẹ qua đời giận lây sang thiên nhiên.”
Rốt cục, vẫn là nói đến.
Phút chốc, Đường Diệp Hoa tóm cổ áo Đường Diệp Trạch, trong mắt tràn
ngập không chỉ là lửa giận, còn có nỗi nhớ của con trai đối với mẹ.
Đường Diệp Trạch đối mặt quả đấm của hắn, nói đúng mực: “Anh, em tin
tưởng anh có thể xây dựng một sân chơi trên nước vượt xa tự nhiên, nhưng mà không thể vì Đường thị mua mảnh đất này liền cướp đoạt quyền lợi yêu thích vùng biển này của người khác, bãi biển nhân tạo sao có thể sánh
ngang với bãi biển thực sự?”
“Một con sóng dữ rất có thể chôn vùi vô số mạng người vô tội. Nếu như từ đầu chúng ta được bảo vệ chu đáo, mẹ có thể chìm vào nước bỏ mình
sao?”
“Anh thật chưa từng nghĩ tới sao? Nhiều vùng biển có cách thức mở như vậy, vì sao mẹ muốn đưa chúng ta đi đến khu vực không người?” Ánh mắt
Đường Diệp Trạch có phần rã rời, nhưng không bi phẫn cũng không ưu
thương.
Đường Diệp Hoa nắm chặt đến mức xương ngón tay phát ra tiếng răng
rắc, đã nghĩ tới từ lâu, mẹ từng dẫn bọn họ đi đến rất nhiều nơi, rừng
rậm, thảo nguyên, hồ, đại dương, lần nào cũng là đi đến khu nguyên sinh
người sinh sống rất thưa thớt, khi còn bé dĩ nhiên không hiểu, có chơi
liền chơi như điên, trưởng thành có điều tỉnh ngộ, mẹ là một người phụ
nữ nhiệt tình yêu thương thiên nhiên.
Chính là bởi vì mẹ tôn sùng tự do, cha mẹ ân ái ngày nào, càng đi càng xa.
“Mẹ quá tham chơi, cậu và mẹ giống nhau. . . . . .” Đường Diệp Hoa
dần dần buông cánh tay xuống, “Nếu như hồi đó mẹ rút ra nhiều thời gian
hơn chút ở bên cạnh cha, cha sẽ không tìm người phụ nữ khác.”
Hồi ức tốt đẹp bao giờ cũng đi kèm với những tiếng cãi vã, nhưng mà
có thể trách ai được, tình yêu vốn là chuyện không nói rõ được.
Đường Diệp Trạch vỗ vỗ bả vai anh trai, bao nhiêu năm rồi, mỗi khi
nhắc tới mẹ, Đường Diệp Hoa luôn bị loại cảm xúc như dời sông lấp biển
quấy nhiễu, Đường Diệp Trạch biết anh trai còn ỷ lại vào mẹ nhiều hơn
mình, khó tránh khỏi nghĩ một lần đau một lần.
“Làm một người lãnh đạo, anh thừa nhận anh không nên mất đi sức phán
đoán đúng đắn, nhưng mà anh nhìn thấy biển sẽ nghĩ đến mẹ, nghĩ đến hình ảnh lúc mẹ bị nước biển nuốt lấy … anh không hi vọng còn thấy chuyện
như thế xảy ra.” Đường Diệp Hoa kéo kéo cà vạt, “Thiên nhiên quá tàn
khốc, tai nạn không thể kháng cự bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát,