
c không khóc, Niếp
Niếp kiên cường nhất.”
“Rớt bể hết rồi, hu hu —— chú không cho cháu đụng đến cái rương kia. . . . . . huhu ——” Niếp Niếp rất sợ hãi.
Liêu Bắc Bắc giúp đứa nhỏ lau nước mắt: “Chỉ cần dũng cảm thừa nhận
sai lầm, chú chắc là không trách cứ Niếp Niếp , tin tưởng Cô Liêu có
được hay không?”
“Có thật không? Nhưng mà chú đã nói nhiều lần, không được chạm đến, không cho sờ vào.” Niếp Niếp giả bộ giọng chú của mình nói.
Liêu Bắc Bắc bật cười, đừng nói hài tử, ngay cả người lớn cũng có tâm lý trái ngược mà thôi, càng không cho động thì càng cảm thấy tò mò. Cô
vuốt vuốt tóc của Niếp Niếp, mang theo bữa ăn sáng đi về phía phòng bếp, từ trong hộp lấy ra một khối điểm tâm đặt vào trong đĩa, sau đó đổ sữa
tươi ra. Niếp Niếp hít hít lỗ mũi, đôi mắt – trông mong nhìn. Liêu Bắc
Bắc cúi đầu cười một tiếng, nói: “Nhanh đi rửa tay, rửa tay bàn tay nhỏ
mới được ăn.”
Niếp Niếp dứt khoát đáp một tiếng, chạy vào phòng rửa tay, đồng thời, Liêu Bắc Bắc đã đem bữa ăn sáng bày lên trên bàn trà. Đợi đứa nhỏ ăn
no xong, cô đi tới tủ treo quần áo bên cạnh, ngồi chồm hổm xuống thu dọn đống đĩa CD-ROM rơi lả tả. . . . . . Nhưng mà, khi ánh mắt của cô rơi
trên bề mặt của CD-ROM , lưng của cô cứng đờ, bỗng chốc, đặt mông ngồi ở trên sàn nhà, đừng trách cô cảm thấy ngạc nhiên, chỉ đổ thừa tại vì đội hình quá cường đại, quả thật cô chưa từng thấy một cái rương đầy phim
nhựa màu vàng. . . . . . Cái kia, Phan Hiểu Bác làm sao sưu tầm nhiều
đĩa CD-ROM tình dục như vậy chứ?
“Cô Liêu. Sàn nhà bẩn, mau dậy đi. . . . . .” Niếp Niếp giống như Tiểu đại nhân nhắc nhở.
“A, được. . . . . .” Liêu Bắc Bắc lau mồ hôi lạnh, vội vàng đem
CD-ROM nhét vào thùng giấy, cặp mông cùng cặp ngực trên đĩa thu hết vào
trong mắt của cô.
Lúc này, cửa phòng truyền đến tiếng động, bả vai Liêu Bắc Bắc rụt lại, vội vàng cất vào cửa tủ.
Phan Hiểu Bác cũng mang theo một túi ăn sáng trở về, anh thấy Liêu Bắc Bắc còn chưa đi, không khỏi mở cờ trong bùng.
Liêu Bắc Bắc thì dán chặt vào cửa tủ một cách nghiêm túc, nuốt nuốt
nước miếng, thần sắc khẩn trương, cô không biết mỗi người đàn ông đều có đam mê thu thập CD-ROM tình dục như vậy, hay là chỉ có Phan Hiểu Bác
là đặc biệt. Đường Diệp Trạch cũng sẽ như vậy sao?
Phan Hiểu Bác đầu tiên hàn huyên mấy câu với cháu gái của mình, vừa
ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt bối rối của cô, theo bản năng sờ sờ gò má trên mặt, không hiểu hỏi: “Làm sao vậy Bắc Bắc?”
“Không có. . . . . . Không có chuyện gì. . . . . . Anh đã trở lại. . . . . . Em. . . . . . em đi trước. . . . . .” Liêu Bắc Bắc dựa vào tường, sau khi cô phải trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, vẫn không cho
rằng một người đàn ông đường đường như vậy lại mang theo một cái rương
“Món ăn tinh thần” như thế.
Phan Hiểu Bác nhìn thấy Liêu Bắc Bắc đi vội vàng như vậy, thì tiến
lên ba bước giữ chặt tay của cô, nói: “Từ từ đã, một lát anh đưa em về
công ty.”
“Không cần, không sao, cả một đêm anh đã cực khổ rồi , Đường Diệp
Trạch đúng lúc cũng đang ở trong thành phố làm việc, em đi nhờ xe anh ấy là được.” Liêu Bắc Bắc nhờ vào sự giúp đỡ giãy giụa ra khỏi tay của
Phan Hiểu Bác.
Hiện tại Phan Hiểu Bác nghe thấy ba chữ “Đường Diệp Trạch” cảm thấy
một trận nhức đầu, nhưng vào lúc vẻ mặt của anh hiện lên sự hoảng sợ,
Liêu Bắc Bắc đã mở cửa muốn đi, Bịch—— Phan Hiểu Bác một tay đặt ở trên
ván cửa, cảm thấy không vui chất vấn: “Bắc Bắc, em có thể suy nghĩ một
chút cảm thụ của anh có được hay không? Anh là bạn trai của em, nhưng
cuối cùng em vẫn muốn ở cùng một chỗ với Đường tổng sao?”
“Tại sao? Anh ấy là ông chủ cũng là bạn của em.” Liêu Bắc Bắc khẽ nhíu mày.
“Tốt, vậy em nói cho anh biết, một ông chủ của công ty lại muốn làm
bạn với một nhân viên nho nhỏ sao, huống chi ông chủ là người thiếu hồng nhan tri kỷ sao?” Phan Hiểu Bác càng nghĩ càng giận, hiện tại anh có
thể xác định Liêu Bắc Bắc đã hiểu nhưng vẫn giả bộ hồ đồ mà thôi, ban
đầu anh cho rằng cô rất đơn thuân, hôm nay anh cảm thấy người bị lừa
hình như chính là bản thân mình. Hừ. Anh làm sao lại không nhìn ra được
Liêu Bắc Bắc cũng thích chơi trò mập mờ kia chứ?
Liêu Bắc Bắc dĩ nhiên trả lời không được vấn đề sắc sảo như vậy, nói
thật, cô không phải là không nghĩ tới, nhưng quả thật Đường Diệp Trạch
chưa từng yêu cầu cô làm chuyện gì, thậm chí trải qua thời gian dài như
vậy cũng là anh chiếu cố mình, nếu như nói loại tình cảm này là một loại tình yêu thì thật không thể nào rồi, bởi vì Đường Diệp Trạch thuộc về
dạng đàn ông vừa có tiền vừa có diện mạo lại tự tin, còn bản thân cô chỉ là một cô gái tự ti mà thôi, dựa vào điều kiện của Đường Diệp Trạch
hoàn toàn có thể trực tiếp nói cho cô biết. Cho nên thông qua phân tích
những cử chỉ của Đường Diệp Trạch nói cho cô biết, lập tức đem Đường
Diệp Trạch quy thành dạng người bên ngoài mạnh mẽ nhưng nội tâm rất cô
đơn . , cao xử bất thắng hàn (* đứng ở vị trí càng cao càng cảm thấy
mình cô đơn). Ở trong vòng thương nhân này anh lừa tôi, tôi lừa anh,
Đường Diệp Trạch khẳng định đặc biệt cần một tri âm , mà cô vừa vặn có
thể