
an can, Tiểu Anh đã không còn
đường có thể lui, giày cao gót đạp lên lan can, quay đầu lại nhìn về
phía sóng bạc cuồn cuộn giữa biển lớn mênh mông, quay đầu trở lại, đáng
thương nói: "Anh muốn bức tôi nhảy xuống chỉ bởi vì một tấm hình ư?"
". . . . . ."
Con ngươi BLACK không hề có nhiệt độ, nhìn không ra nửa điểm ý từ bi thương hại, anh tự tay túm lấy máy chụp hình của Tiểu Anh, Tiểu Anh nào chịu
cho anh, hai người tranh cướp, thân thuyền chợt đung đưa, BLACK bị ảnh
hưởng bởi quán tính lao về phía Tiểu Anh, Tiểu Anh mang theo tiếng thét
chói tai ngửa thân thể về phía sau.
"A! ! ! ! !"
Thân thể không bị khống chế đầu hàng biển rộng, lúc Tiểu Anh cho rằng mình
lập tức sẽ làm cơm tối cho cá mập, mắt cá chân bị một sức mạnh nắm lấy.
Cô nắm chắc máy chụp hình, làn váy lễ phục mặc trên người bị tốc xuống
phía dưới, hai bắp đùi trắng bóng cùng quần lót trắng lộ trước ánh mắt
của người đàn ông. Nửa thân thể người đàn ông nhào qua lan can nắm chặt
mắt cá chân của cô, ánh mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm da thịt bóng loáng
trên bắp đùi kia.
Tiểu Anh còn là một cô nương nên quẫn bách
muốn chết, hận không thể để mình ngã vào trong biển mà không phải bị anh kéo lấy như bây giờ.
Lúc này, chuông báo động của du thuyền
vang lên, tốc độ dần dần ngừng lại, các du khách thét chói tai không
ngừng, BLACK vội vàng kéo cô lên, một mình chạy đến đằng trước du
thuyền.
Tiểu Anh ngã ngồi ở trên sàn tàu, lôi kéo váy che đậy bắp đùi, thở hổn hển, nghĩ đến mình thiếu chút nữa vùi thân vào trong
bụng cá mà có chút sợ, liếc bóng lưng người đàn ông, tay chân hốt hoảng
nên không để ý có người đã nhân cơ hội len lén đổi thẻ nhớ trong máy
ảnh, bò dậy, dựa vào trực giác đuổi theo người đàn ông.
Các
du khách ôm đầu kêu to chạy tán loạn khắp nơi, gạt đám người chạy trên
du thuyền ra, Tiểu Anh dừng bước ở sau lưng BLACK. Bên phải và ngay phía trước du thuyền đều có một chiếc tàu buôn, trên boong tàu buôn có một
hàng tay cầm súng tự động, trên mặt thoa vệt màu đỏ, hung hãn dữ tợn.
Hải Tặc?
Trời ơi!
Thế nào lại gặp loại chuyện này!
Cảnh vệ và các sĩ quan lao ra du thuyền cầm vũ khí trong tay giằng co với
bọn hải tặc, trong lúc nhất thời, tiếng súng nổi lên bốn phía, đạn bay
loạn, đạn lạc hướng không có mắt thẳng hướng hai người mà đến.
BLACK phản ứng nhanh chóng thay đổi phương hướng, mới vừa bước ra một bước,
bỗng chốc dừng lại, cánh tay duỗi ra, kéo cổ áo Tiểu Anh đã sớm ngây
người như phỗng, kéo cô nhanh chóng chạy ra sau.
"Pằng" tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, ánh lửa ngút trời, lựu đạn nở hoa ở phía sau hai người.
Nổ tung sinh ra hơi nóng và lực đánh bổ nhào, Tiểu Anh thiếu chút nữa ngã
xuống, cánh tay BLACK có lực giữ chắc vòng eo mảnh khảnh của cô núp ở
trong lối đi nhỏ chật hẹp, lửa và khói lan tỏa, sóng nhiệt thiêu đốt
nhào tới, Tiểu Anh bị sợ đến nằm thật chặt ở trong ngực BLACK không dám
nhìn, BLACK dùng thân thể của mình ngăn trở nhiệt.
Trách nhiệm của đàn ông chính là bảo vệ cô gái.
"Á! Á!" Du khách hoàn toàn hốt hoảng, chạy trốn, ẩn núp, thét chói tai.
Hai chiếc tàu buôn ngụy trang thuyền hải tặc hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, thiết bị vô tuyến điện trên du thuyền đều bị phá hư, không cách nào bắt được liên lạc với bên ngoài, quan quân và cảnh vệ du thuyền không thể
đợi hải quân chạy tới trợ giúp, đã bị lửa đạn hung mãnh của hải tặc chế
phục.
Thuyền hải tặc ngụy trang thành tàu buôn chậm rãi đến
gần, bọn hải tặc cầm súng tiến nhanh lên du thuyền, các du khách bị buộc đứng tụm lại ở boong thuyền. Kẻ càng giàu có thì càng sợ chết, phú
thương lấy đồng hồ đắt tiền xuống, tháo dây chuyền kim cương trên cổ vợ
giao cho hải tặc rồi cầu xin đừng giết mình.
Tiểu Anh lẫn
trong đám người, cũng tương tự là đang lo lắng cho mình có thể bị hải
tặc tàn nhẫn giết chết hay không, cô rất sợ, thiếu chút nữa khiến mình
ngã nhào vào trong biển lại được người đàn ông này cứu một mạng.
Tất cả người có tiền mặc lễ phục đắt giá đều được áp giải lên thuyền hải
tặc, người không phục tùng quản chế sẽ bị đánh đá xuống biển. Tiểu Anh
bực bội, mình rõ ràng là người nghèo, cô nên cùng nhân viên làm việc
trên tàu ở lại du thuyền chờ đợi quân đội cứu viện. Vì vậy, bước chân
ngừng không tiến, con mắt nhìn những hải tặc phía trước tìm kiếm cơ hội
trốn thoát, cô thừa dịp lực chú ý của hải tặc không để ở bên đây, chuyển bước lui về phía sau, "Bịch" sau lưng đụng vào tường thịt, Tiểu Anh run rẩy quay đầu trở lại, hải tặc hung ác giơ súng lên, nhắm ngay cái trán
của cô.
Một súng này đi xuống, cái đầu nhỏ không nở hoa cũng
phải tím bầm sưng đỏ rách da chảy máu, Tiểu Anh không dám không vâng lời hải tặc, đợi đến lúc nhìn thấy người đàn ông đã cứu mình cũng đi lên
thuyền hải tặc thì không có lựa chọn khác, chỉ có thể ở cùng anh.
Không khỏi có loại cảm giác, đi theo anh sẽ không có việc gì.
Thuyền hải tặc từ từ tách ra xa du thuyền, hai vị du khách trên du thuyền kêu
to lên: "Chờ một chút!" Hình cảnh tiểu Ngũ lang cùng trợ thủ La Tân dũng mãnh trước sau nhảy lên thuyền hải tặc, tư thế khó coi nằm ở trên boong t