
u dàng không người nào hỏi thăm, Lạc Tiểu Anh mếu máo, buồn phiền trong lòng.
Bên tai truyền đến tiếng cười duyên của
Cách Lâm Tư phu nhân cùng nhóm phu nhân, các cô gái tiến đến cùng một
chỗ, trọng tâm đề tài đàm luận không thể rời khỏi đàn ông, tựa như đề
tài về đàn ông vĩnh viễn không thể rời bỏ cô gái vậy. Lúc mọi người trò
chuyện với nhau thật vui, không khí vô cùng sôi động, lại xảy ra một
chuyện đáng sợ không tưởng tượng được.
Đèn chùm thủy tinh hoa lệ treo trên trần nhà đột nhiên tắt, ngay sau đó đèn trên tường xung
quanh cũng tắt theo, trong nháy mắt cả đại sảnh liền trở nên tối om.
Tiếng nhạc và tiếng cười duyên đột nhiên dừng lại, đại sảnh lâm vào một
vùng tăm tối làm cho người ta không khỏi khủng hoảng. Trong bóng tối có
người luống cuống tay chân, "Làm sao đột nhiên bị cúp điện? Xảy ra
chuyện gì?"
Không đợi mọi người làm rõ ràng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, liền nghe một tiếng tiếng rít chói tai.
"A! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Lạc Tiểu Anh dựa vào trí nhớ tuyệt cao của mình đoán được tiếng thét chói tai đến từ Cách Lâm Tư phu nhân.
"Không thấy Sao Tâm của tôi, không thấy Sao Tâm của tôi đâu nữa." Âm thanh
chói tai hô to làm cho nhân sĩ ở đây biết rõ ràng là xảy ra chuyện gì.
"Là bọn trộm BLACK!" Trong bóng tối có vị nam sĩ hô to một tiếng: "Để tôi
tới bắt anh ta lại, oh. . . . . ." Người đàn ông phát ra tiếng buồn bực
khổ sở, tiếp chính là "keng keng tiếng chuông, rắc rắc, rầm rầm. . . . . . Đùng. . . . . ." Các loại âm thanh dụng cụ chén đĩa rơi xuống đất.
Tất cả đều xảy ra ở khu thức ăn ngon, Lạc Tiểu Anh bên cạnh, có thể nghĩ là một tình cảnh gì.
"A, đáng ghét!" Người đàn ông buồn bực gào xong, đèn phòng khách chợt sáng lên.
Thời gian chỉ qua ba mươi giây.
Trên mặt thân sĩ và
thục nữ vốn giắt lên nụ cười đã bị vẻ thất kinh thay thế, tất cả đều
không rõ chân tướng mà nhìn về phía ngọn nguồn phát sinh ra một loạt âm
thanh——khu thức ăn ngon tự phục vụ.
Chỉ thấy, hai người đàn
ông một cao một thấp té lăn trên đất, chồng chất thành đống đè lên nhau, xung quanh đều là cái khay vỡ tan cùng các loại thức ăn rơi vãi đầy
đất, gà tây béo ngậy úp chụp, dáng vẻ tức cười, làm cho người ta bật
cười.
Nhờ hai người kia ban tặng, cự ly rất gần nên Lạc Tiểu
Anh cũng là tiêu điểm được mọi người chú ý. Các loại ánh mắt thân thiết, cười nhạo, không rõ chân tướng hội tụ ở chung một chỗ, trong đó còn có
một tầm mắt lạnh lẽo nhất.
Ấy là người đó!
Lạc
Tiểu Anh theo bản năng nhìn về chỗ người đàn ông vừa mới đứng, anh ta
còn đứng ở nơi đó, bưng ly rượu không hề chớp mắt mà chăm chú nhìn mình.
Mặt Lạc Tiểu Anh bỗng đỏ.
"Không thấy Sao Tâm đâu, dây chuyền của tôi cũng không thấy." Cách Lâm Tư phu nhân che ngực lớn tiếng khóc.
"Em yêu, chuyện gì xảy ra, sao lại không thấy Sao Tâm?" Cách Lâm Tư tiên
sinh lớn tuổi phản ứng chậm chạp, biết bảo bối giá trị liên thành bị mất thì tức giận trợn mắt giơ chân, hướng về phía đám người kêu lên: "Đứa
nào làm, là ai trộm Sao Tâm hả?"
Mọi người dời ánh mắt từ
trên thân ba người nhắm ngay đôi chồng già vợ trẻ nghị luận ầm ĩ, bàn
luận xôn xao. Khoảng cách của vợ chồng Cách Lâm Tư gần người phụ nữ
trung niên phát ra âm thanh khoa trương: "A, Thượng Đế ơi! Tại sao có
thể có loại chuyện thế này xảy ra, chuyện này quá đáng sợ!"
Thanh âm giày quân nhân đạp trên mặt đất truyền đến từ cầu thang, từ trên cầu thang chạy xuống hai hàng quân nhân súng lục mặc đồng phục, nhanh chóng bao vây đại sảnh, tất cả mọi người bị vẻ mặt nghiêm túc và súng trong
tay các sĩ quan làm cho tâm tình căng thẳng, thở cũng không dám thở gấp, không khí còn khẩn trương và nghiêm túc hơn vừa nãy.
Tướng
lĩnh mang theo quân hàm cấp cao cùng đội lính bảo an du thuyền nện bước
chân vững vàng hướng về phía Cách Lâm Tư tiên sinh đang có tâm trạng
kích động, hỏi thăm đầu đuôi câu chuyện, Cách Lâm Tư phu nhân khóc nói:
"Không thấy Sao Tâm, không thấy Sao Tâm đâu cả."
Vẻ mặt quan
quân nghiêm túc: "Phu nhân, xin ổn định tâm tình của ngài trước, nói cho tôi biết là ai trộm dây chuyền của ngài đi."
Cách Lâm Tư phu nhân lau chùi nước mắt: "Tôi không biết, tôi không nhìn thấy gì cả."
Lính bảo an nói: "Lúc kẻ trộm cướp dây chuyền của ngài đi chẳng lẽ một chút cảm giác ngài cũng không có sao?"
Cách Lâm Tư phu nhân nức nở, nói: "Thật sự một chút cảm giác tôi cũng không
có, ngay cả hơi thở anh ta đến gần cũng không cảm thấy, sau khi phát
hiện dây chuyền mất tôi mới kêu. Huhu huhu. . . . . ."
"Thủ pháp cao minh thế ư?" Lính bảo an nghi ngờ.
"Là bọn trộm BLACK làm." Âm thanh đột ngột truyền đến lỗ tai mọi người.
Giọng nói vang vọng hấp dẫn tầm mắt đám đông tụ tập đến khu thức ăn ngon tự phục vụ. Người đàn ông thấp bé đã sớm đứng dậy từ dưới đất, lấy cái
tẩu giắt trên túi áo xuống ngậm lên miệng, như cùng đại BOSS nghiêm túc
lại bí hiểm, nói: "Chỉ có bọn trộm BLACK mới có thể trộm đi bảo vật
trong lúc thần không biết quỷ không hay, không bị bất luận kẻ nào phát
giác."
Quan quân nghi ngờ nhìn về phía hai người đàn ông cao thấp, hỏi ra tiếng lòng của mọi người. "Các người là?"