
h xem tạp chí đăng tin sai lệch, nhưng chẳng phải cũng tại Giản Chính Hạo sau hôm đó không liên lạc lại sao, cho nên sự kiện này coi như là lỗi của y.
Hắn liền hùng hồn nói những lời đầy lý lẽ, “Chính là ta sau khi rời nhà
ngươi lúc đó, ngươi không hề liên lạc với ta , ta lại không biết số điện thoại của ngươi, cho nên ta mới không có biện pháp chứng thực sự thật.”
Giản Chính Hạo càng nghe càng kỳ quái, hắn đối Ngưu Tiểu Tiểu nói: “Ta là
bất ngờ nhận được tin khách hàng ở nước ngoài cố ý hủy bỏ đơn đặt hàng,
cho nên ta mới trực tiếp bay ra nước ngoài gặp họ thương thảo, mất một
tháng liền thảo luận, ta mới về nước, nhưng lúc ở nước ngoài, ta có gửi
hơn mười bưu ảnh cho ngươi, nói ta đang ở nơi nào mà.”
Hắn mỗi
ngày đều xem hộp thư nhân, căn bản không hề thấy thư y vừa nhắc, Ngưu
Tiểu Tiểu nhướng mày nói: “Không có, ta không có nhận được thư nào ngươi gửi cho ta.”
Giản Chính Hạo trầm ngâm nhìn xuống, y đã biết kẻ
nào đang làm trò quỷ, thư của y đều là qua tay thư ký gửi đi, nếu thất
lạc một vài cái thì thôi, như thế nào có thể toàn bộ đều không nhận
được.
Cho nên Tiểu Tiểu mới có thể nghĩ y không cần hắn, mà lão
bản của Tiểu Tiểu mới có thể gọi cú điện thoại lạ lùng kia, khiến y
không hiểu ra sao.
“Chuyện này ta sẽ điều tra, Tiểu Tiểu, ta đói bụng, chúng ta cùng đi ăn cái gì đi.”
Chuyện này y sẽ xử lý sau, bây giờ việc ở cùng Tiểu Tiểu trọng yếu hơn, tâm
tình được thả lỏng, Giản Chính Hạo bỗng cảm thấy đói bụng kinh khủng, y
đỡ Ngưu Tiểu Tiểu đứng lên, Ngưu Tiểu Tiểu đá một cước vào chân y mà
mắng: “Là lỗi của ngươi, hại ta không ăn cơm bỏ chạy ra ngoài, siêu mất
mặt, ta phải đi gặp A Quang xin lỗi.”
”Ta đây cùng ngươi ăn cơm không phải tốt lắm sao?”
Nghe hai chữ A Quang, Giản Chính Hạo trong lòng có chút tê buốt, y cẩn thận
hỏi: “Chuyện ngươi nói cũng hắn đi khách sạn, là vì giận ta, hay là sự
thật?”
Ngưu Tiểu Tiểu mặt đỏ nói: “Có vào khách sạn.”
Sắc
mặt Giản Chính Hạo đen lại, Ngưu Tiểu Tiểu sợ y nổi giận, nhỏ giọng giải thích: “Hắn đưa ta đến khách sạn, ta đang mải suy nghĩ nên không chú ý
bọn ta đã vào khách sạn, sau đó ta liền đi ra, chuyện gì cũng chưa phát
sinh.”
Sợ Giản Chính Hạo sẽ vì chuyện kia mà sau này có thể không cần hắn nữa, Ngưu Tiểu Tiểu cặp mắt rưng rưng, hai tay đã muốn bám lấy
ngực áo Giản Chính Hạo, ủy khuất nói: “Ngươi sẽ không phải vì chuyện này mà liền giận ta đi.”
“Lần sau không được cùng người như thế ở một chỗ.”
Đồng thời với khi y thiếu chút nữa bị hãm hại, không thể tưởng tượng nổi
Tiểu Tiểu cũng xém thất thân, Giản Chính Hạo sắc mặc phi thường khó coi. Ngưu Tiểu Tiểu nhỏ giọng thay A Quang biện bạch mấy câu, “Chính là sau
này hắn sẽ không làm vậy nữa, hắn là bằng hữu tốt, thật đấy.”
Nhìn hai mắt đẫm lệ của hắn, bao bực bội trong lòng Giản Chính Hạo lập
tức mềm nhũn xuống, dù y có muốn than trời, ai kêu Tiểu Tiểu chính là
khắc tinh cả đời này của y, y quyết định thay đổi đề tài, không bàn luận thêm nữa, đây cũng vốn không phải điểm trọng yếu.
Hơn nữa tên
mắt trắng dã kia, dám kéo Tiểu Tiểu của y vào khách sạn, gã không muốn
sống nữa sao? Sau này đến ác chỉnh cho gã một phen, để gã biết đừng hòng lộn xộn tay chân với Tiểu Tiểu.
“Ngoan, không khóc, ta mời ngươi ăn cơm, ngươi muốn ăn cái gì?”
“Mc, McDonald!”
Câu trả lời của Ngưu Tiểu Tiểu khiến Giản Chính Hạo suýt bật cười, Ngưu
Tiểu Tiểu tức giận huých y một cái, “Có gì buồn cười, ta đã lâu không ăn McDonald, ngươi nhất định đem ta trở thành tiểu hài tử đúng hay không?”
“Không có, ta làm sao dám đem ngươi trở thành tiểu hài tử, Tiểu Tiểu là người
lớn, cho nên mới có thể cùng Chính Hạo ca làm những việc người lớn mới
làm.” Y càng nói càng ẩn ý.
Ngưu Tiểu Tiểu ban đầu không hiểu,
qua năm giây, rốt cục ý thức được Giản Chính Hạo nói chính là cái gì,
mặt y đỏ rực, đuổi đánh Giản Chính Hạo, còn đá y, chỉ tiếc toàn bộ đá
không đến Giản Chính Hạo, hơn nữa Giản Chính Hạo chân dài, y chạy hai
bước bằng hắn chạy bốn bước, đương nhiên cuối cùng lại là hắn nhận thua.
Chính là hắn tức giận đến miệng loạn mắng: “Ngươi này biến thái, ta đã sớm
biết ngươi là biến thái, còn dám bảo ta dùng miệng ngậm cái chỗ kia!”
“Nhỏ giọng chút, Tiểu Tiểu, một trăm người qua đường đều nghe thấy được.”
Giản Chính Hạo vừa nói, Ngưu Tiểu Tiểu ngạc nhiên phát giác ít nhất có hai,
ba mươi người qua đường quay đầu lại nhìn hắn, hắn vừa rồi hét lớn tiếng như vậy sao? Hắn mặt đỏ vô cùng, chậm rãi tiêu sái đến bên cạnh Giản
Chính Hạo, xấu hổ nghiêm mặt, hung hăng huých Giản Chính Hạo một phen,
đều là y hại hắn lỡ miệng.
Giản Chính Hạo kéo hắn đi một chút,
ghé vào lỗ tai hắn khe khẽ nói lần sau đổi lại y ngậm hắn khiến Ngưu
Tiểu Tiểu xấu hổ đẩy y ra.
“Ngươi này biến thái, đại hư hỏng.” Hắn thì thào mắng, bất quá lúc này nói rất nhỏ, sợ sẽ bị người khác nghe thấy.
Giản Chính Hạo lắc đầu, tươi cười nói: “Ngậm của ta, ngươi giận, ta ngậm của ngươi, ngươi lại mắng ta biến thái, vậy ngươi rốt cuộc muốn ta làm như
thế nào?”
Vừa ngẩng đầu, liền thấy biểu tình tươi cười đáng ghét
củ