
phạm lần đầu mà tha cho cái mạng chó này của nô tài!
- Hứ!
Như Ngọc chán ghét nhìn hắn, tuy rằng có hơi bực tức nhưng nhìn hắn bị đá lại thêm một cú đánh bể đầu cũng đã có chút mát dạ, huống hồ chi nàng cũng không muốn so đo với hạng người này. Chỉ là, nàng không phải loại người dễ tha thứ, nói trắng ra là một kẻ thù dai hơn đỉa!
- Vị thái giám này, chẳng phải ngươi đang theo hầu hoàng thượng sao? Vì sao lại có mặt ở nơi này?
- Hồi tam vương phi! Là hoàng thượng sợ tam vương phi không nhớ đường đến cung thái hậu, nên phái nô tài đến đây dẫn đường cho người.
- Ồ!
Như Ngọc hơi tròn mắt, trong lòng có trăm ngàn câu hỏi “vì sao tên hoàng đế đó lại biết nàng không biết đường? Chẳng lẽ hắn biết nàng là giả…chậc chậc không thể nào? Nàng nhớ cư xử rất đúng mực…Không lẽ vì cái việc nàng hành lễ muộn với y mà…” Như Ngọc lắc lắc đầu, xua tan đi mấy ý nghĩ vừa rồi “Mặc kệ là lộ hay không lộ, phóng lao thì phải theo lao thôi, dù sao thân thể này cũng là thật, đâu ai kiểm chứng được, làm sao bị lộ được!”
- Vậy phiền công công dẫn đường!
Như Ngọc nói đoạn rồi quay sang ngoắc ngoắc tay với tên thái giám đang không ngừng dập đầu kia. Tên thái giám nhìn nàng mà run rẩy đổ mồ hôi, nhưng cũng không dám trái ý nàng,do đó ngoan ngoãn lê thân lại gần chỗ nàng.
Không biết Như Ngọc nói nhỏđiều gì vào tai tên thái giám chỉ thấy sau đó nàng cười hí hửng, đôi mắt ánh lên tia gian sảo rồi quay lưng bước đi. Phía sau nàng là 3 người đang có chung 1 ý nghĩ “vị vương phi này rốt cuộc đã nói những gì? Tại sao tên thái giám đó lại mồ hôi đầm đìa, mặt mày nhăn nhúm, sắc diện thay đổi nhanh như con tắc kè hoa”
Đi được 1 đoạn khá xa mà Như Ngọc vẫn hết cười khiến Uyển nhi nhịn không nổi mà kéo nàng sang một bên hỏi nhỏ:
- Rốt cuộc là ngươi đã nói gì với tên thái giám đó vậy?
- … “Ta xưa nay chưa từng thấy heo leo cây, nhưng mà lúc nãy ngươi vừa nói có, vậy thì làm cho ta xem đi!” _ Như Ngọc thản nhiên thật lại câu nói khi nãy cho Uyển nhi nghe.
- ???
- Không hiểu? Lát nữa quay lại sẽ hiểu!_ tất nhiên là không hiểu rồi, bởi vì nàng còn giữ lại nữa câu không nói cho Uyển nhi nàng nghe kia mà!
Lại đi thêm qua mấy con đường quanh co, mấy dãy nhà cao lớn, Như Ngọc vừa đi vừa nhìn cảnh vật không khỏi chép miệng khen “hoàng cung đúng là hoàng cung, không những cảnh vật đẹp mà ngay cả con người cũng đẹp, chỉ là nô tỳ quét sân thôi mà cười một cái cũng đẹp hơn cả hoa nở, 1 tên lính gác tầm thường thôi mà cũng đủ đánh bại mỘt trai đẹp hạng 2 của hiện đại rồi! Quả thật là mở rộng tầm mắt!”
CHAP 12: MẸ CHỒNG
VÂN CUNG CÁC,
- Tam vương phi, đã đến cung thái hậu rồi ạ!_ vị thái giám kia lên tiếng đánh thức Như Ngọc đang trong tâm trạng ngắm cảnh.
- Ân! Đã biết!
Như Ngọc ngó tấm biển sau đó quay qua nhìn Uyển nhi và Hân nhi thở dài, trong lòng bắt đầu dấy lên lo lắng bất an. Nói thế nào nàng cũng là con dâu lần đầu tiên ra mắt mẹ chồng, đã không có phu quân bên cạnh thì thôi đi! Mà lúc này nàng còn là một hàng giả nữa, lại thêm quy tắc lễ tiết gặp mặt mẹ chồng nàng đâu có biết tẹo nào đâu! Lỡnhư…không cẩn thận bại lộ… thì đầu bay một nơi mình rơi một nẻo thì khốn! Haiz!
Hít một hơi thật sâu, Như Ngọc hùng hồn bước vào đại sảnh nơi thái hậu và mọi người chờ sẵn, nàng cố gắng tỏ ra hiền thục, từng bước đi uyển chuyện mềm mại, vẻ mặt vẫn bình thản như không có chuyện gì. Tuy nhiên, nơi hai bàn tay nàng đang nắm chặt vào nhau mồ hôi bắt đầu toát ra,trái tim càng lúc càng đập mạnh hơn, hơi thở có chút gấp gáp cùng bất an cho thấy dấu hiệu hồi hợp trong lòng nàng đã phản bội lý trí dũng cảm của nàng.
Đập vào mắt nàng đầu tiên chính là 1căn phòng rộng lớn, nếu đem so với lớp học chắc là khoảng 2-3 phòng cỡ lớn hợp lại, nơi đây được thiết kế theo kiểu tích hợp ánh sáng, do đó mặc dù mới là tờ mờ sáng nhưng trong phòng đã sáng sủa nhờ cách đón những tia sáng trực tiếp vào, cách trang trí cũng rất tuyệt, màng che một màu xanh lá, các tản ngói màu đỏ sơn không quá đậm cũng không quá nhạt, những cây cột nhà to lớn được điêu khắc kỉ xảo hình phụng liễn, nhìn sơ qua cũng biết là loại gỗ thượng hạng, theo đánh giá của nàng thì mùi thơm thoang thoảng trong phòng này là từ những cột gỗ này phát ra, nếu nàng đoán không lầm đây chính là loại gỗ cẩm lai*
Ngẩng mặt lên nhìn chiếc ghế thượng, trụ tại vị trí đó là một nữ nhân trạc tuổi tứ tuần, trang phục cầu kì nhưng không sặc sỡ, kiểu cách có lẽ là của bậc thái hậu uy quyền (hơi giống trang phục của thái hậu Việt Nam cổ đại, thái hậu Ỷ Lan). Trên khuôn mặt người này thoáng nét phúc hậu, có chút nghiêm trang nhưng vẫn rất ôn hòa mà nhìn ngược lại nàng, khiến Như Ngọc đang có chút e dè, lo lắng liền trở nên dễ thở hơn, nhưng vẫn không tránh khỏi hồi hợp, vì vậy mà hơi cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào người, theo suy đoán của nàng có lẽ người đó chính là đương kim thái hậu, mẹ chồng của nàng.
“Chậc! Thái hậu thật là đẹp, mặc dù tuổi đã ngoài 40 vậy mà vẫn không có chút nếp nhăn, da mặt cứ như ở tuổi 30 ấy nhỉ? Xem ra người trong cung đình rất là biết cách chăm sóc da mặt! Trăm nghe không bằng một